Nào chỉ là tấm sắt!
Chư Vinh e là mình vừa đá vào một tấm thép hợp kim ti-tan rồi!
“Không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ muốn hỏi, chẳng hay ông cụ Thẩm có biết một người tên là Chư Vinh không?”
Đầu dây bên kia lặng im giây lát, mới truyền đến giọng nói của Thẩm Thương, “Tôi nhớ ra rồi. Chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến. Có phải Chu Vinh dám đắc tội cậu hay không, nếu như phải, tôi sẽ xử lý giúp cậu ngay”.
Câu ‘xử lý’ này khiến Chư Vinh sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Chết tiệt!
Đây có khác gì lấy mạng của ông ta!
“Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Không còn việc gì nữa, tôi cúp trước nhé. Khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ ghé thăm ông!”
Tôn Hàn cúp máy, không đợi Chư Vinh kịp phản ứng đã tiếp tục gọi cho Chu Lão Lục.
“Thưa cậu!!”
Giọng của Chu Lão Lục rất trầm và dày, Chư Vinh cũng nhận ra.
Lần này còn lược cả họ, mà chỉ kính cẩn thưa cậu.
“Ông có quen ai tên là Chư Vinh không?”
“Tôi biết, chỉ là một kẻ tôm tép thôi! Có phải Chư Vinh đã đắc tội cậu không ạ, tôi sẽ khiến ông ta không thấy được mặt trời ngày mai!”
“Ồ, không có việc gì đâu”.
Chỉ hỏi một câu như thế thôi, rồi Tôn Hàn lại cúp máy, chuẩn bị gọi cuộc điện thoại thứ ba.
Ầm!
Cuối cùng Chư Vinh cũng không chịu nổi áp lực
này nữa, bèn quỳ sụp xuống trước bao ánh mắt trong khách sạn.
“Cậu, cậu Tôn, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn nên mới chọc giận cậu! Cậu cứ xem tôi như túi rác mà cậu vít bỏ đi ạ!”
Chư Vinh rốt cuộc cũng sực từnh.
Đối phương không chi có chút địa vị, mà là địa vị cao ngút trời!
Rất nhiều khách có mặt ở đó đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Có những người biết mặt Chư Vinh đều không ngờ một Chư Vinh trước giờ chỉ biết ức hiếp người khác và chưa từng bị ai bắt nạt, lại phải quỳ gối trước mặt người khác!
Đúng là khiến lòng người hả hê!
Tôn Hàn không bận tâm đến bọn họ, cũng không gọi điện tiếp nữa, chỉ cười hỏi với vẻ khinh miệt, “Sao vậy, khí thế của ông chủ Chư đâu mất rồi?”
“Không dám, tôi không dám ạ!! Ở trước mặt cậu Tôn, tôi nào dám có khí thế gì nữa! Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu Tôn, tôi…”
Chư Vinh lắp bắp giải thích, trong lòng chỉ muốn khóc rống lên.
Ngày hôm nay ra đường quên xem lịch mất rồi!
Hôm nay khi thấy Liễu Y Y đến đây, ông ta chỉ muốn ra oai lấn át một chút thôi. Dù sao quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy cũng là doanh nghiệp từ bên ngoài đến, có lớn đến mấy cũng không làm gì được ông ta.
Chỉ cần ông ta trở thành nhà cung cấp cho thương hiệu sắp thành lập của hai công ty này thì tiền tài sẽ ào ào vào túi.
Ai mà ngờ?
Người ta lại có một người bạn trai có quyền có thế đến nhường này!
Ông ta cảm thấy hối hận vô cùng. Trẻ tuổi như Liễu Y Y, nếu không có ai chống lưng, làm sao có thể trở thành người phụ trách cho một dự án quan trọng như vậy.
Chư Vinh còn ngây thơ nghĩ Liễu Y Y chẳng qua chỉ là đứa con gái bị nhà họ Liễu đuổi đi, rất dễ đối phó.
Ông ta còn chẳng sợ nhà họ Liễu, việc gì phải sợ một cô gái tầm thường.
Nhưng phen này, tiêu tùng thật rồi!
“Tôi đã từng nói, kẻ đắc tội nghiêm trọng với tôi bị đuổi khỏi Giang Châu, đã xem như tôi rất khoan dung rồi. Ông muốn chủ động biến khỏi Giang Châu hay chờ tôi mời đây, Chư Vinh?”, Tôn Hàn đã không còn hứng thú nữa, buột miệng hỏi.
Đuổi khỏi Giang Châu!
Chư Vinh nghe như sét đánh ngang tai. Cơ nghiệp nhà ông ta đều ở Giang Châu, rời khỏi nơi này, ông ta còn gì trong tay nữa?
“Xin cậu Tôn khoan dung tha thứ. Sau này tôi không dám động vào cô Liễu nữa ạ!!”
Ánh mắt nghiêm lại, Tôn Hàn chỉ chậm rãi lắc đầu.
Chư Vinh chẳng phải là kẻ tốt lành gì, tại sao anh phải tha thứ?
Nếu người bị ức hiếp là một người khác, liệu kết quả sẽ ra sao?
Không ai biết được.