“Rất có thể là ông ta. Có điều, nếu thực sự là ông ta thì sớm muộn rồi cũng lòi đuôi. Dám tìm người đâm Liễu Y Y, đúng là chán sống rồi”, giọng Tôn Hàn vô cùng lạnh lùng.
Mỗi người đều có một điểm yếu, kẻ khác động tới chắc chắn sẽ chết.
Mà điểm yếu đó của Tôn Hàn chính là Liễu Y Y, ai cũng không được phép động tới.
“Cậu chủ, giờ phải đối phó với Lý Anh như thế nào đây?”
“Cho hắn ta một ngày, chúng ta phải giữ uy tín, không cần phải âm thầm ra tay. Cứ đợi hắn tự tìm đến cửa là được”, Tôn Hàn đáp.
Nhưng Tôn Hàn không làm gì, không có nghĩa Lý Anh cũng sẽ không làm gì.
Có lẽ lúc này Lý Anh đã bắt đầu đi tìm người để đối phó với anh rồi.
“Tôi hiểu rồi”.
Buổi trưa ngày thứ hai.
Lý Anh đã cho người thông báo với Từ Khang Niên rằng gã đang bày tiệc ờ khách sạn Kim Hương, mời Tôn Hàn bảy giờ tối tới dự tiệc.
Buổi tiệc này đương nhiên là tiệc Hồng Môn.
Có điều, nếu như Lý Anh tự cho mình là Sở Bát Vương còn Tôn Hàn là Lưu Bang yếu ớt thì xem ra gã đã tự phụ hơi sớm rồi.
Buổi chiều, Tôn Hàn tới chơi với Đồng Đồng một lát.
Sau đó đến tối, anh tới khách sạn Kim Hương với Từ Khang Niên.
Lúc Tôn Hàn bước vào phòng tiệc, bên trong đã có không ít người.
Về cơ bản đều là các nhân vật tai to mặt lớn của Giang Châu.
“Cậu chủ Tôn!”
Thấy Tôn Hàn tới, Thẩm Thương vội gọi thất thanh.
Người đắc tội với Lý Anh lại chính là Tôn Hàn sao?
Ngoài ra còn có không ít khách khứa, trong đó có cả ông Sáu Chu, Hứa Chí Bằng, Lưu Giang và một số người khác nữa. Nhưng mấy người đó cứ như không hề quen biết nhau, thân ai nấy lo.
“Sao vậy? Ông Thẩm quen sao?”, Lý Anh cau mày hỏi.
“Cậu chủ Lý, tôi có quen. Tôi thấy liệu có phải giữa hai cậu có hiếu lầm…”, Thẩm Thương muốn đứng giữa hòa giải đôi bên.
Nhưng ông ta vừa mở miệng thì đẫ bị Đường Triêu Bính ngắt lời: “Đều là người Giang Châu, ông Thấm quen biết Tôn Hàn cũng không có gì kỳ lạ. Có điều e rằng đây không phải là hiểu lầm!”
“Tôn Hàn đã nói rồi, nếu trong một ngày mà cậu chủ Lý không rời khỏi Giang Châu thì sẽ phế hai chân của cậu ấy!”
“Tôn Hàn, câu này cậu không chối được rồi nhỉ!”
Nghe xong, vô số khách khứa ở đó thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng cổ quái.
Hẳn họ đều đang nghĩ Tôn Hàn này chắc là điên rồi?
Dám uy hiếp cháu trai của Lý Hắc Tử như vậy.
Đừng nói chỉ cái thành phố Giang Châu này, chỉ sợ là cả vùng Tây Nam này ngoài Tôn Hàn ra không ai dám phát ngôn ngông cuồng như vậy.
Tôn Hàn lúc này đang nhìn chằm chằm Đường Triêu Bính, sau đó anh nhìn sang cả Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên đang ngồi bên cạnh.
“Ông chủ Đường phải không?”
“Đường Triêu Bính – gia chủ nhà họ Đường ở Ma Đô, hân hạnh được gặp!”, Đường Triêu Bính đã quyết định lộ diện thì đương nhiên sẽ không che giấu thân phận.
“Tôn Hàn”, cách Tôn Hàn giới thiệu đơn giản hơn rất nhiều, vỏn vẹn hai chữ.
“Cậu chủ Hàn, câu tôi vừa nói ban nãy hình như có một nửa là sai. Cậu nói nếu tối nay cậu chủ Lý không rời khỏi
Giang Châu thì sẽ đánh gãy chân cậu ấy mới phải chứ nhỉ?”, Đường Triêu Bính không phí lời, cười mà như không cười hỏi.
Tôn Hàn cười nhạt, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay đáp: “Nói đúng hơn thì còn chưa đầy ba tiếng nữa”.