“Sau khi hạ sinh con gái, cô Liễu Y Y tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe vào ngày đầy tháng của con gái, đứa trẻ bị trộm mất”.
“Cậu chủ, thời gian lùi xa quá rồi, tôi điều tra cũng cần chút thời gian. Vả lại… vả lại chưa chắc đã tra ra được!”
Thế lực của Thiên Cửu Môn có lớn đến mức nào thì khi điều tra một sự việc đã trôi qua năm năm cũng như mò kim đáy bể.
Tôn Hàn hít một hơi thật sâu, nhìn Từ Khang Niên với vẻ nghiêm túc, giọng nói không thể kiềm chế được vẻ run rẩy.
“Từ Khang Niên, dù có phải trả giá tới chừng nào, cũng phải tìm được con gái tôi quay về, ông biết chưa?”
Từ Khang Niên gật đầu chắc nịch: “Cậu chủ yên tâm, cho dù phải dốc hết sức, tôi sẽ tìm con gái về cho cậu chủ!”
“Ừm”.
Tôn Hàn nhắm mắt ngẫm ngợi, nếu tính thời gian thì cô con gái còn lại của anh chắc cũng đã năm tuổi rưỡi.
Không nhỏ hơn Đồng Đồng quá nhiều.
Trời tối dần.
Sinh nhật sáu tuổi của Đồng Đồng cũng nên kết thúc, Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y về nhà trước, sau đó mới đưa Đồng Đồng về khu biệt thự nghỉ ngơi.
Lúc này.
Ở biệt thự.
Gia đình Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong trông rất ủ rũ, lo lắng chống chất. Cho dù Lâm Mỹ Quyên làm việc rất kín kẽ và thận trọng. Vương Bình không thể tóm được sơ hở của chúng, nhưng nhóm người Tc Khang Niên lại giúp Tôn Hàn, thực sự có khả năng tổng chúng vào tù.
“Rốt cuộc Tôn Hàn làm cách nào mà bao nhiêu người chịu giúp anh ta vậy!”, Lâm Hạo nghiến răng nói.
Đúng là không thể hiểu nổi!
Tôn Hàn cũng chỉ mới ra tù, làm sao lại được bao nhiêu nhân vật có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang Châu này giúp đỡ chứ.
“Chắc là do ông hai Thẩm ra tay đấy!”
Đường Minh Phong lên tiếng suy đoán, đây là khả năng lớn nhất.
Tôn Hàn không thể nào đủ tầm nhờ vả được Từ Khang Niên hay Chu Lão Lục.
Nhưng cùng là nhân vật có máu mặt ở đất Giang Châu, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, ông hai Thẩm có đủ tư cách này.
“Điều chúng ta nên quan tâm hiện giờ không phải vấn đề này mà là làm cách nào để Tôn Hàn buông tha cho chúng ta! Nếu nó cố tình đối phó với chúng ta, e là chúng ta khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này!”, Lâm Hữu than thở.
Đối diện với Tôn Hàn, cả gia đình này đành khoanh tay chịu trói.
Rừ rừ rừ!
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Mỹ Quyên đổ chuông, cô ta bắt máy, sắc mặt càng lúc càng nhợt đi, sau cùng ngắt cuộc gọi mà toàn thân như bị rút kiệt sinh lực.
“Từ Khang Niên ra tay rồi, lần này Tôn Hàn quyết tâm nhất định phải đẩy chúng ta vào tù! Anh ta nhẫn tâm lắm!”
Tất cả mọi người trong biệt thự lập tức biến sắc!
Đợi khi Lâm Hạo và Đường Minh Phong bỏ đi như người mất hồn, Lâm Hữu ghé tới gần Lâm Mỹ Quyên: “Con gái, hay là con đi cầu xin nó đi”.
Lâm Mỹ Quyên rối như tơ vò: “Cầu xin thế nào? Tôn Hàn đã quyết tâm tống chúng ta vào tù rồi,
Hai mắt Lâm Hữu sáng ngời: “Đồng Đồng đấy, Đồng Đồng không biết con không phải mẹ nó, Tôn Hàn cũng không biết Đồng Đồng không phải con gái của con. Đây là chỗ dựa lớn nhất cho chúng ta hiện giờ!”
“Nếu không được nữa, cứ nói với Tôn Hàn là chúng ta biết được tung tích của con gái Liễu Y Y, chỉ cần Tôn Hàn tha cho chúng ta, chúng ta sẽ trả con gái của Liễu Y Y cho nó!”
Lâm Mỹ Quyên dần dần trấn tĩnh lại, ký ức năm xưa
Năm xưa, để dụ được Tôn Hàn, cô ta nói dối rằng mình đã mang thai. Tôn Hàn nặng tình nặng nghĩa, lập tức quyết định lấy cô ta.
Cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích, kết hôn cùng ông chủ trẻ tuổi đầy triển vọng như Tôn Hàn.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần trong thời gian hôn nhân tìm cách nào đó mang thai con của Tôn Hàn là được, cô ta có thể kê cao gối đầu mà ngủ.
Nhưng vì đứa trẻ chẳng hề tồn tại trong bụng cô ta mà Tôn Hàn chẳng đụng tới cô ta.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Hạo gây ra chuyện, cô ta tiện đà dùng đứa trẻ để uy hiếp Tôn Hàn chịu tội thay Lâm Hạo.
Nếu không, cô ta thực sự không thể lừa dối anh được nữa.
Thật không ngờ rằng Liễu Y Y thực sự có thai cùng Tôn Hàn.
Khi ấy, vì để Tôn Hàn ra tù rồi tin rằng cô ta thực sự sinh con gái cho anh, cô ta đành cắn răng mạo hiểm…
Chỉ có cô ta và bố của mình biết chuyện này.