Thật không may, đúng lúc này, Từ Phúc Dương đang cùng người phụ nữ mập mạp Từ Kim Kiều bước vào.
“Ối, Cố Đình, xem ra em đã nghĩ kỹ rồi nhỉ. Chỉ khi nào đồng ý với điều kiện của tôi thì em mới sống sung sướng được thôi!”
Thấy Cố Đình xuất hiện, Từ Phúc Dương bèn cho rằng đối phương không nỡ từ bỏ vị trí ở phòng kế hoạch nên đã chấp nhận sà vào vòng tay của ông ta.
Thế này thì tốt quá rồi.
Ngay cả người chị Từ Kim Kiều của ông ta cũng biết đến năng lực của Cố Đình. Bà ta thậm chí còn mắng Từ Phúc Dương một trận sau khi ông ta sa thải Cố Đình, còn bắt Từ Phúc Dương mời Cố Đình quay lại công ty.
Không có Cố Đình, ai sẽ phụ trách việc lập kế hoạch quảng cáo cho các khách hàng lâu năm của quảng cáo Long Thần đây?
Ý định của Từ Kim Kiều khi để ông ta nắm giữ công ty là muốn phung phí doanh thu của quảng cáo Long Thần, chứ không phải là huỷ hoại công ty.
Từ Phúc Dương cũng nhận định rằng Cố Đình sẽ thoả hiệp với điều kiện của mình, nên mới nắm chặt không buông như thế. Khi Cố Đình đi phỏng vấn ở Phong Hành, ông ta đích thân đến đó, chi ra một khoản lớn để hối lộ người quản lý phụ trách tuyển dụng của họ, mới chặn được Cố Đình ngay trước cửa.
Hôm nay thấy Cố Đình đến công ty, tâm trạng của Từ Phúc Dương lập tức vui như mở hội.
Cố Đình không chỉ xinh đẹp, mà có có năng lực xuất sắc.
Nghĩ đến chuyện Cố Đình giải quyết những vấn đề khó khăn giúp ông ta vào ban ngày, rồi làm ấm giường vào ban đêm, tâm trạng của Từ Phúc Dương trở nên khoan khoái vô cùng.
Nhưng Cố Đình nhìn thấy Từ Phúc Dương thì tâm trạng không tốt một chút nào. Cô ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, “Anh nói bậy bạ gì vậy, Từ Phúc Dương? Muốn tôi đồng ý với điều kiện của anh sao, nằm mơ đi!!”
Không phải vì thoả hiệp nên mới đến đây à?
Từ Phúc Dương kinh ngạc mất một lúc, ngay sau đó đã cười khẩy, “Thế thì đến công ty chúng tôi làm gì? Cút đi!”
Người phụ nữ trung niên để tóc uốn xoăn tên Từ Kim Kiều lập tức quở trách Từ Phúc Dương, “Sao cậu lại ăn nói với Cố Đình như thế? Cố Đình à, cô cứ về công ty làm việc đi. Không cần bận tâm đến lời Từ Phúc Dương!”
“Chị!!”
Từ Phúc Dương cuống lên. Tuy ông ta biết Từ Kim Kiều không nỡ để một nhân tài giỏi kiếm tiền cho công ty như Cố Đình rời đi, nhưng Từ Kim Kiều làm như vậy ngay trước mặt nhân viên thì có khác gì vả vào mặt ông ta đâu?
“Cậu muốn ngủ với cô ta cũng được thôi, nhưng cậu có từng nghĩ cách chưa? Ép buộc như thế này à? Chỉ cần Cố Đình ở công ty, cậu có thể nghĩ ra vài thủ đoạn nho nhỏ, nắm được thóp cô ta làm tổn hại lợi ích công ty gì đó chẳng hạn. Thế thì cô ta còn dám từ chối cậu sao?”, Từ Kim Kiều nhỏ giọng rủ rỉ vào tai Từ Phúc Dương.
Đôi mắt của Từ Phúc Dương lập tức loé lên ý cười gian manh, sao ông ta lại không nghĩ ra được kế này cơ chứ.
Theo như lời Từ Kim Kiều nói, muốn Cố Đình trèo lên giường ông ta quả thật không khó!
Ngay lập tức, Từ Phúc Dương bày ra vẻ nhân từ, trịch thượng nói, “Cố Đình, nếu chị tôi đã nói như thế thì em cứ quay về đi”.