“Ok, thế hôm khác gặp nhé”.
“Ừ”.
Chẳng mấy chốc, Từ Khang Niên đã lái xe đến nên Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu tạm biệt nhau.
“Công tử, sao dạo này cậu hay đi với Thẩm Tri Thu thế?”
Từ Khang Niên vừa lái xe vừa hỏi.
Tôn Hàn im lặng, biết ông ấy đang có ý nhắc nhở, anh đưa tay lên day ấn đường suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ai cũng có bạn bè mà, tôi và cô ấy đi với nhau cũng không có gì đâu”.
“Công tử có tính toán là được rồi”.
Từ Khang Niên không nói nhiều.
Với thân phận của công tử, đừng nói là kết bạn với Thẩm Tri Thu, kể cả muốn cô ấy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh cũng được.
Ông ấy chỉ sợ anh sa đà vào chuyện tình cảm thì mới phiền phức.
Ở Giang Châu đã có một cô Liễu Y Y rồi.
“Anh ta thế nào rồi?”, một lát sau, Tôn Hàn mới hỏi.
Anh ta đó đương nhiên không phải người bình thường.
Từ ngày đầu tiên đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã cho người đi dò la tung tích của người đó.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
“Nếu không biết quá khứ lẫy lừng của cậu ta trước kia thì tôi thật sự không tin bây giờ, cậu ta lại sống một cuộc sống hèn nhát như vậy”, Từ Khang Niên cảm thán nói.
“Hèn nhát? Là sao?”, Tôn Hàn cau mày hỏi.
“Bây giờ, cậu ta đang ở rể trong một gia đình ở huyện Ôn, công tử không biết chứ cái nhà đó thật sự không ra gì cả. Bình thường, ho quát nạt Lận soái thì thôi, đã vậy còn ép cậu ta ly hôn vì có một đại gia theo đuổi con gái nhà mình nữa chứ”.
Nhớ lại chuyện mình thăm dò được, Từ Khang Niên thấy không thể tin được, cùng với đó là sự tò mò.
“Lệ Lận không phản ứng gì à?”, Tôn Hàn không tin hỏi.
Ngày xưa, Lệ Lận là đệ tử thân truyền của Phó Văn Húc, đồng thời còn được mọi người công nhận sẽ là người nối nghiệp cho môn phái, người đàn ông được gọi là Lận soái ấy sao có thể sa sút như vậy được.
Ở rể đã đành, ấy vậy còn phải chịu uất ức.
“Không, Lận soái chỉ bảo nếu vợ cậu ta muốn thì cậu ta đồng ý ly hôn”.
Từ Khang Niên đi chậm lại rồi nói: “Công tử, nói ra thì chúng ta đến tìm Lận soái không đúng thời điểm rồi, khéo giờ nhà họ đang ầm ĩ chuyện ly hôn ấy chứ”.
“Ai làm việc nấy, không phải lo”.
Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu, sau đó nhắt mắt lại nghỉ ngơi, nhưng thật ra là nghĩ lại chuyện khi còn ở trong tù.
Lúc anh sắp được thả, Phó Văn Húc mới kể về Lệ Lận cho anh nghe.
Khi ấy, ông ta kể thật ra Tôn Hàn không phải lựa chọn số một cho vị trí kế nhiệm của Thiên Cửu Môn, mà là Lệ Lận.
Mười sáu năm trước, Lệ Lận mới mười năm tuổi, nhưng đã là Lệ soái nổi tiếng lẫy lừng của Thiên Cửu Môn rồi.
Luận về bản lĩnh thì dù còn trẻ, nhưng anh ta đã là vô địch trong môn phái, đến người đô con giỏi võ như Lý Hắc Tử còn không phải đối thủ, cho nên anh ta chính là đệ tử mà Phó Văn Húc tâm đắc nhất.
Đồng thời cũng là người nổi trội nhất.
Gần như tất cả mọi người đều chắc chắn Lệ Lận sẽ là người kế nhiệm của Phó Văn Húc, trở thành thủ lĩnh tiếp theo của Thiên Cửu Môn.
Anh ta là mẫu người điển hình cho câu tuổi trẻ tài cao!
Nhưng khi ấy, Lệ Lận mới mười lăm tuổi mà đã thường xuyên lui tới quán bar, đã thế còn ghen tuông đánh nhau với một đại gia ở nơi khác rồi còn đánh chết người ta.
Lúc đó,Phú Văn Húc muốn bảo vệ anh ta thì vẫn làm được.
Nhưng ông ta đã không làm vậy,ngược lại còn tận tay tiếng Lệ Lận vào tù.
Từ đó,tên của Lệ Lận đã trở thành một điều cấm kỵ ởThiên Cửu Môn
Phú Văn Húc kể với Tên Hàn,nếu không chắc có thể đối phí được với Giang Lệ thì hãy đi tìm Lệ
Lận rồi bảo anh ta giúp,nhưng tốt nhất là không phải dùng đến cách ấy
Tôn Hàn hiểu ý ông ta ngay, nhưng có một người giỏi giang như vậy thì tội gì không nhờ vả chứ.
Chiếc Mercedes lao vút đi, sau hai tiếng đồng hồ, họ đã đến huyện Ôn.
Thật ra Tôn Hàn cũng rất tò mò, không biết Lận soái đó trông như thế nào.
…
Tại một tiểu khu cũ kỹ ở huyện Ôn lúc này.
Một người đàn ông với vẻ mặt tang thương và chán nản đang ngồi trẻn sofa, sau đó châm một điếu thuốc và không nói gì.
Một cặp vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh thì tỏ rõ vẻ không vui.
“Lệ Lận, ai cho cậu hút thuốc hả? Mau dập đi ngay, định làm người ta ngạt thở à!”