“Nếu không có nhà mình thì anh cả chết đói trên đường lâu rồi”.
Từ Tiểu Bân bực mình nên hùng hổ nói.
Đây mới là mục đích thật sự của cậu ta, mua nhà chỉ là việc đầu tiên thôi, sau đó cậu ta còn phải vòi tiền nữa, mấy chục triệu chắc cũng thường thôi mà.
Bấy giờ, Tôn Hàn mới lên tiếng: “Mẹ, Tiểu Bân, con đã hiểu đại khái ý của hai người rồi. Hai người nghĩ tiền của con nhiều như lá trên cây nên lấy cho Tiểu Bân tiêu xài cũng là chuyện bình thường đúng không?”
Dương Dung tái mặt vì bị nói trúng tim đen, vì thế hơi lúng túng nói: “Mẹ không có ý đó, chỉ nghĩ người làm anh như con bây giờ giỏi giang rồi thì cũng nên chăm lo cho em trai mình một chút”.
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu, đạo lý đúng là vậy, nhưng chưa bao giờ anh thấy Từ Tiểu Bân suy nghĩ cho người làm anh là mình.
Nói đúng hơn thì trong mấy năm anh ngồi tù, không một ai trong nhà đến thăm cả.
Sau khi về nhà thì anh lại chịu đựng mọi sự lạnh lùng và dè bỉu của em trai và mẹ nuôi.
Nhưng khi biết anh có tiền, họ lại muốn anh chăm lo cho em trai.
Thật lòng mà nói thì người ngoài nghe còn thấy nực cười nữa là.
Song sự thật lại chẳng buôn cười chút nào.
“Đúng là làm anh thì có nghĩa vụ phải chăm lo cho em, điều này không sai”, Tôn Hàn nói.
Deơng Dunng và Từ Tiểu Bân lập tức hón hà họ phục vụ Tôn Hàn suốt từ này đến giờ ngay, cũng chỉ chờ câu nói này thôi.
Từ Hạ vội vàng hô lên: “Anh”.
Cô ấy còn lạ gì tính cách của Dương Dung và Từ Tiểu Bân nữa.
Chỉ cần Tôn Hàn đồng ý, hai người họ sẽ bám riết lấy anh, không lột vài lớp da của anh xuống sẽ không thôi.
Hai mẹ con Từ Tiểu Bân chẳng khác nào con sói đói khát.
“Anh này, hay em đến tỉnh Tây cho mở mang tầm mắt nhé! Em không yêu cầu cao đâu. Chỉ cần một ngôi nhà với anh mở cho em một công ty là được, việc còn lại em sẽ tự làm, không phiền anh nữa”.
“Em chịu khổ được”.
Từ Tiểu Bân nói như thật.
Dương Dung cũng nghĩ vậy, cả đời bà ta có nằm mơ cũng không ngờ con trai mình có thể mở công ty riêng và làm sếp.
Nhưng giờ, chuyện này sắp thành hiện thực rồi.
“Chuyện này anh không giúp em được rồi”, Tôn Hàn đột nhiên thò tay vào túi áo rồi lấy một tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn ra rồi nói: “Đây là năm triệu, Tiểu Bân muốn mua mấy căn nhà ở Mục Thành rồi cho thuê hay mở công ty thì tuỳ, hay dùng làm tiền sính lễ cũng được”.
“Nói chung muốn tiêu sao thì tiêu, người làm anh này chỉ giúp được đến đây thôi”.
Năm triệu.
Với Từ Tiểu Bân mà nói thì đây là một số tiền trên trời, nhưng lúc này mặt cậu ta trông rất khó coi, không hề muốn nhận chút nào.
Cậu ta thấy mình như bị sỉ nhục.
“Anh, anh đừng ki bo thế chứ! Năm triệu thì làm được cái gì? Anh tặng Từ Hạ một chiếc dây chuyền hơn ba mươi triệu cơ mà, anh làm thế này là bên trọng bên khinh đấy”, Từ Tiểu Bân cực kỳ bất mãn nói.
Tôn Hàn cười lạnh đáp: “Xem chừng con người em chẳng có chút bản lĩnh nào cả, tầm nhìn phải cao lên. Năm triệu đủ để thay đổi cuộc sống của em rồi mà em lại coi thường là thế nào?”
“Sở dĩ Từ Hạ được nhận chiếc dây chuyền ấy vì em ấy thật lòng coi anh là anh trai. Còn Từ Tiểu Bân, em đã bao giờ coi anh là anh của em chưa?”
Tôn Hàn chịu cho Từ Tiểu Bân năm triệu là quá nhân từ rồi, đúng ra với tính cách của anh và hành vi của hai mẹ con họ thì một xu anh cũng không cho đâu.
Nói ra chỉ thêm bực.
Tôn Hàn biết anh cho Từ Tiểu Bân từng này tiền, có thể sẽ khiến gia đình xào xáo và nảy sinh mâu thuẫn, vì lòng tham của con người vốn không đáy.
Nhưng anh không sợ Từ Tiểu Bân và Dương Dung trở mặt.
“Tôn Hàn, con nói vậy là quá đáng đấy, con mắt nào của con thấy Tiêu Bân không coi con là anh trai ruột hả? Hôm nay con về, là ai vội vã chạy ra đón?”, Dương Dung cao giọng nói với vẻ giận dữ.
Nếu không biết Tôn Hàn có tiền, liệu Từ Tiểu Bân có làm vậy không?
Tôn Hàn đã quá rõ tài nói điêu không chớp mắt của mẹ nuôi mình, nên anh cũng không lấy làm lạ.
Tôn Hàn chẳng buồn giải thích mà nói luôn: “Giờ kinh tế của con đang khó khăn nên chỉ có vậy thôi, lấy hay không thì tuỳ”.
“Cứ cầm trước đã, sau rồi tính tiếp”, Dương Dung nháy mắt ra hiệu cho Từ Tiểu Bân rồi nhìn Tôn Hàn nói: “Giờ con không có nhiều tiền nên mẹ có thể thông cảm, năm triệu thì năm triệu. Nếu sau này em trai con gặp khó khăn, con phải giúp nó tiếp đấy”.
Câu nói này chẳng khác nào một vòng lặp vô hạn.