“Tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế? Lẽ nào Tôn Hàn chính là nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở tầng cao nhất đó?”
“Đùa à, muốn bao trọn tầng cao nhất thì giá ít nhất cũng phải hai triệu tệ!”
“Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà phải có thân phận mới được. Nếu không có tên tuổi gì ở thành phố Giang Châu thì có tiền cũng không cho cậu thuê đâu”.
“Có phải Tôn Hàn đang khoác lác không?”
Nghe nói Tôn Hàn có thể là nhân vật lớn bao trọn tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, mấy người bảo vệ cũng trở nên do dự, không dám đến gần Tôn Hàn, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Nếu đụng vào nhân vật lớn này thì đừng mơ giữ được bát cơm.
“Tôn Hàn, anh quậy đủ chưa?”
“Bây giờ anh còn nợ Minh Phong năm triệu tệ, lấy tiền đâu ra mà bao tầng cao nhất?”
Trong cơn tức giận, Lâm Mỹ Quyên lấy chuyện Tôn Hàn nợ Đường Minh Phong năm triệu tệ ra nói. Đương nhiên năm triệu tệ này chỉ là thủ đoạn bọn họ làm sổ sách giả, chuẩn bị ép Tôn Hàn ly hôn mà thôi.
“Tầng cao nhất là anh rể tôi nhường ra cho nhân vật lớn, lẽ nào anh ấy lại nhường cho anh? Tôn Hàn, anh khoác lác cũng phải nói gì đáng tin chút chứ!”, lúc này Lâm Hạo đứng ra chế nhạo.
Hắn ta vừa nghe nói Đường Minh Phong và chị hắn ta vốn đã đặt tiệc ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, chẳng qua là nể mặt nhân vật lớn nên nhường lại để người đó tổ chức sinh nhật cho con gái mà thôi.
“Đường Minh Phong, tầng cao nhất là anh nhường cho tôi sao? Chuyện này tôi phải hỏi Từ Khang Niên mới được”.
Tôn Hàn không muốn nhiều lời, lấy điện thoại định gọi cho Từ Khang Niên.
Nghe đến tên Từ Khang Niên, tất cả mọi người đều biến sắc.
Đó là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ, một trong những ông trùm đứng trên đỉnh mây ở thành phố Giang Châu.
Tôn Hàn quen biết Từ Khang Niên, sao có thể chứ?
“Tôi nhớ ra rồi, tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là chủ tịch Từ của công ty bất động sản Thịnh Hạ đã đặt!”
Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ bỗng nhớ ra, càng xác định tính chân thực của chuyện này.
Ánh mắt nhiều người đều đổ dồn lên Đường Minh Phong, dường như đang hỏi, không phải anh nói là nhường cho nhân vật lớn sao?
Sao lại thành chủ tịch Từ của công ty bất động sản Thịnh Hạ đặt trước rồi?
Gò má Đường Minh Phong nóng lên, hung hăng nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo đúng là não thiếu nếp nhăn!
Anh ta nói mình nhường cho nhân vật lớn chỉ là bịa ra cho có mặt mũi, hắn ta lại còn tưởng thật.
Nhìn gương mặt dở khóc dở cười của Đường Minh Phong, tất cả mọi người đều rõ anh ta không quen biết gì nhân vật lớn kia.
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn nhìn lướt qua mọi người, chỉ nói một câu.
“Đợi hai phút”.
Hai phút sau.
Từ Khang Niên bước vào, một tay ôm con gấu bông màu trắng cực lớn, tay kia cầm một chiếc áo đầm công chúa xinh đẹp: “Chúc công chúa nhỏ sinh nhật sáu tuổi vui vẻ nhé!”
“Đây là quà mà bố cháu tặng cháu, còn đây là của bác Từ tặng”.
“Bác Từ!”
Nhìn thấy người quen, cuối cùng Đồng Đồng cũng vui lên chút, hào hứng gọi.
Từ Khang Niên thường xuyên ra vào khách sạn Thiên Tế, bảo vệ của khách sạn chắc chắn nhận ra ông ấy.
Đội trưởng đội bảo vệ mau chóng bước tới cúi chào: “Chủ tịch Từ!”
Từ Khang Niên không nhìn đội trưởng đội bảo vệ lấy một cái, chuyển ánh mắt sang đám người Đường Minh Phong, không giận mà uy: “Trong các người, ai nhường tầng cao nhất cho tôi?”
“Soạt!”
Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Đường Minh Phong.
“Là cậu à?”
“Không phải, không phải! Chủ tịch Từ, tôi… tôi chỉ đùa thôi”.
Đối diện với một nhân vật như Từ Khang Niên, Đường Minh Phong không dám huênh hoang, không dám lộ ra chút vẻ bất kính nào.
“Ha, đùa với tôi à? Có muốn tôi cũng đùa với cậu một phen không?”, Từ Khang Niên nói đầy ẩn ý.
Đường Minh Phong đâu dám trả lời, sợ run như con chim cút.
Lúc này lại có hai bố con đi vào, mang theo quà.
“Chào ông hai Thẩm!”
“Chào ông hai Thẩm!”
Mấy bảo vệ vội vàng chào hỏi.