“Anh Tôn?”
Hàn Thế Văn không rõ tình hình nên không dám gào thét nữa.
Ngay cả Cung Ngạo còn khách sáo với Tôn Hàn như thế, lẽ nào tên Tôn Hàn này có địa vị gì ghê gớm ư?
“Không trách anh. Tôi chỉ nhờ anh đứng ra đảm bảo thôi. Cho tôi hai ngày, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Tôn Hàn nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Dương Khai Phú và Hàn Thế Văn, “Mọi người không tin tôi, nhưng có thể tin cậu chủ của công ty văn hoá Thắng Thiên chứ nhỉ? Nếu tôi chạy trốn, mọi người có thế đòi mười lăm triệu từ chỗ anh ta”.
“Còn nếu vẫn không yên tâm, mọi người có thế cùng tôi đến Mục Thành một chuyến”.
“Không thành vấn đề. Anh Tôn làm sao mà chạy trốn được! Tôi đứng ra đảm bảo!”, Cung Ngạo đồng ý ngay tắp lự.
Chuyện đã như vậy, Hàn Thế Văn và Dương Khai Phú không nói gì được nữa.
Diệp Tô cũng không tiếp tục làm loạn.
Cung Ngạo đã đảm bảo rồi, bọn họ không muốn cũng phải nể mặt.
Đến lúc này, hôn lễ đã biến thành trò cười.
Nhưng nhà trai hay nhà gái cũng chẳng buồn để tâm nữa, điều họ quan tâm bây giờ là có lấy lại số tiền đã đổ vào đầu tư nguyên thạch hay không.
Về đến khách sạn.
Từ Tiểu Bân rụt vai lại, biết mình đã phạm sai lầm.
“Tôn Hàn à, bây giờ phải làm sao đây? Con nể mặt bố, nghĩ cách giúp Tiểu Bân đền số tiền này được không? Nó không thể ngồi tù đâu!!”, Dương Dung cầu xin.
Tôn Hàn không trả lời. Đoạn anh nhìn Dương Dung, giọng nói rất lạnh lùng, “Mẹ à, Tiểu Bân không hiểu chuyện, mà mẹ cũng thế. Biết rõ Tiểu Bân lừa người ta, tại sao mẹ vẫn không ngăn can?”
“Mẹ, mẹ cũng đâu còn cách nào khác! Tiểu Bân bị lừa mà, không tìm người thế vào thì biết làm sao?”
Tôn Hàn rất cáu. Anh nhìn em trai mình với ánh mắt tức giận, chỉ muốn tẩn cho đối phương một trận.
Ma sai quỷ khiến tin vào chuyện làm giàu trong một đêm bằng đầu tư nguyên thạch đã đành, biết mình bị lừa mà vẫn không hối cải, còn muốn lôi kéo người khác vào.
Nếu Từ Tiểu Bân không phải em trai Tôn Hàn, anh thực sự không muốn can thiệp.
“Chuẩn bị đi, tối nay sẽ về Mục Thành ngay trong đêm”.
“Về Mục Thành làm gì cơ?”, Từ Tiểu Bân kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng đã đoán ra, khuôn mặt liền lộ vẻ hoảng sợ, “Anh à, nhà cái của bên đầu tư nguyên thạch có thế lực rất lớn ở Mục Thành, còn làm rất nhiều chuyện ác. Chúng ta mà về đó tìm họ, có khi chết còn không biết tại sao lại chết!!”
“Vậy em cứ chờ bị cảnh sát bắt đi”, Tôn Hàn lạnh lùng đáp rồi bước ra ngoài.
Không phải anh không có mười lăm triệu để đưa cho Từ Tiểu Bân, nhưng anh không định làm vậy.
Thậm chí, Tôn Hàn sẽ không bỏ ra một xu nào.
Nếu để Từ Tiểu Bân hình thành thói quen cứ gặp chuyện là tìm anh, e là cả đời Từ Tiểu Bân cũng không biết hối cải.
Muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây, cách tốt nhất là giải quyết từ phía nhà cái của đầu tư nguyên thạch. Mục Thành cũng khá gần Giang Châu, anh sẽ nhân dịp này về thăm Liễu Y Y và Đồng Đồng.
Sau khi hay tin Tôn Hàn sắp tới Mục Thành, Từ Khang Niên nhanh chóng tới chỗ anh.
“Cậu chủ, bên phía Mục Thành sắp xếp mấy người đi là được, giờ chỉ cách trận đấu có mấy hôm nữa, cậu chủ hoàn toàn không cần thiết phải tự mình tới đó!”
Theo Từ Khang Niên, việc Tôn Hàn cần chú trọng nhất lúc này là nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến trận đấu quyết định vận mệnh của Thiên cửu Môn.
Tôn Hàn nhổm dậy khỏi ghế sô pha, đi tới bên cạnh chiếc cửa số sát sàn, đáp: “Tôi vẫn nên đích thân đi một chuyến thì tốt hơn, tôi hơi nhớ Đồng Đồng rồi”.
Nghe vậy, Từ Khang Niên cúi đầu không nói thêm gì nữa.
“ồng ở lại đây theo dõi tình hình, có chuyện gì lập tức liên hệ với tôi. Lần này tôi đi cũng không tới hai ngày, rất nhanh thôi sẽ quay trở lại. Mặc dù tôi không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng Kim Thất Lạc có vẻ đang âm thầm nghiêng về phía chúng ta, đây là một dấu hiệu
“Vâng!”
Sau khi dặn dò vài câu, điện thoại của Tôn Hàn rung lên. Anh cầm điện thoại lên, liếc nhìn một cái rồi lại cất đi ngay.
Dương Dung và Từ Tiểu Bân đang đợi ở khách sạn, tối nay sẽ khởi hành quay về Mục Thành còn Tôn Hàn thì ra ngoài một mình.
Khi Tôn Hàn đến quán cà phê thì đã là ba giờ chiều.
Thẩm Tri Thu đang ngồi trước bàn, sắc mặt có gì đó không giống mọi khi lắm.
“Buổi trưa mới gặp nhau xong mà nhanh vậy đã gọi điện cho tôi là do có chuyện gấp sao?”, Tôn Hàn ngồi xuống rồi tùy ý gọi một tách cà phê, cười hỏi.
Ánh mắt Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn càng thêm chút xa lạ, nhưng sau cùng cô vẫn hỏi với vẻ quan tâm: “Việc của em trai anh sau cùng giải quyết thế nào vậy?”
“Tối nay sẽ về Mục Thành để tìm tên đầu sỏ của đường dây đầu tư nguyên thạch đó”, Tôn Hàn đáp ngắn gọn.