Những thứ này, bắt buộc phải trả.
“Dựa vào cậu ư? Hay dựa vào tên chủ nhân tóc còn mọc chưa hết của Thiên Cửu môn?”, Tả Quân cười khẩy.
Nếu thực sự phải trao trả sản nghiệp địa bàn, Tả Quân còn lại gì kia
chứ?
Muốn ông ta cứ thế giao ra à, đúng là mơ mộng hão huyền.
Huống chi, Tả Quân không tin Thiên Cửu môn dám khai chiến. Không phải vì Thiên Cửu môn không đấu lại Tả Quân, mà là vì Giang Lệ đang như hổ rình mồi, nếu lúc này Thiên cửu môn đối phó Tả Quân, chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Mà tình huống này, Thiên cửu môn cũng chẳng dám dùng vũ lực để đối phó với bất kỳ ai trong Tam Vương của Tây Nam.
“Thật ra là tôi hay ‘tên chủ nhân tóc còn mọc chưa hết’ trong mắt ông, thì cũng vậy thôi.”
Tả Quân bấy giờ mới ngộ ra, sững sờ hỏi, “Cậu chính là người kế thừa của Phó Văn Húc?”
Tôn Hàn cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thẳng, “Nay Thiên cửu môn chia năm xẻ bảy, tôi cũng chỉ mới tiếp quản không lâu. Đừng nói là người ngoài như các ông, ngay cả nội bộ, tôi cũng không sai bảo hết được. Tim đến Tả vương, tôi còn phải tự mình làm, còn có thế làm gì khác đây?”
“Lựa chọn đi, khai chiến, hay là giao ra những thứ thuộc về Thiên cửu môn?”
Gươm súng đã sẵn sàng!
Dù trong phòng chỉ có Tôn Hàn và Tả Quân, nhưng khí thế toát ra từ hai người có thể khiến bầu không khí trở nên đông cứng lại.
Tả Quân dần dần tin rằng Tôn Hàn nói thật.
Chắc chắn anh dám khai chiến!
“Cậu cần gì phải kéo tôi chết cùng?”
Cuối cùng người sợ vẫn là Tả Quân. Tuổi trẻ luôn hiếu thắng. Nếu Tôn Hàn thực sự bất chấp hậu quả mà đấu với Tả Quân, vậy thì với thế lực của cả Thiên Cửu môn, chắc chắn Tả Quân sẽ không đối phó được.
Thu lại vẻ sắc bén trong đôi mắt, Tôn Hàn nói, “Không phải tôi muốn làm như vậy, mà là Tả vương không nỡ trao đổi những thứ mà ông đã đánh cắp”.
Khi Phó Văn Húc vừa gặp chuyện, những cốt cán của Thiên cửu môn bắt đầu gặm nhấm sản nghiệp địa bàn của Thiên Cửu môn, nên mới dẫn đến tình
trạng chia năm xẻ bảy ngày hôm nay.
Những kẻ này đều là trộm cắp!
“Nếu cậu vẫn cố chấp muốn khai chiến, vậy tôi sẵn sàng tiếp đón. Có lẽ Tả Quân này không thể một mình chống lại Thiên Cửu môn, nhưng phá bỏ nền móng của Thiên cửu môn thì hoàn toàn không thành vấn đề. Cậu Tôn, tốt nhất là cậu nên suy nghĩ cẩn trọng”.
Tôn Hàn gật đầu, “Đúng vậy. Tả Quân ông đây là một khúc xương cứng, không dễ gặm như vậy”.
“Hay là thế này, tôi sẽ cho ông một phương án điều hoà”.
“Phương án gì?”, Tả Quân hỏi ngay.
Đối với Tôn Hàn hay Tả Quân, khai chiến đều là sự lựa chọn cuối. Nếu không đến mức không còn cách nào
khác, họ sẽ không chọn.
Gõ ngón tay lên bàn, Tôn Hàn nói, “Theo tôi được biết, bên dưới câu lạc bộ Tào Hành là một sàn đấu quyền anh ngầm duy nhất của Tế Bắc. Một phần tư lợi nhuận hằng năm của Tả vương dựa vào sàn đấu này”.
“Thật ra đừng thấy chúng tôi bây giờ đi giày da, mặc Âu phục mà tưởng nhầm, thực tế thì ai cũng chỉ là rơm rác thôi”.
“Chuyện giang hồ thì nói theo cách giang hồ. Chúng ta làm theo quy tắc cũ đi, giải quyết trên võ đài, thế nào?”
Lên võ đài?
“Cậu và tôi?”, Tả Quân hỏi.
Tôn Hàn lập tức bật cười, “Nếu tôi lên võ đài thì ức hiếp ông quá”.