Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đậu Quân giận quá liền bật cười: “Cô coi thường tôi à? Mấy năm trước tại sao cô không nói? Trần Hương, cô có thừa nhận mấy năm ngục tù này của tôi là vì cô không?”
Trần Hương cố gắng phản bác: “Đó là do anh muốn đánh ông ta, không phải là do tôi ép anh! Hơn nữa Đậu Quân à, tôi đã chuẩn bị năm trăm nghìn tệ cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Năm trăm nghìn tệ đấy, cả đời này anh đã từng được thấy năm trăm nghìn tệ chưa?”
“Tôi đã nói rồi mà, cô là sinh viên xuất sắc của trường đại học danh tiếng, làm sao có thể thích một tên du côn như tôi rồi trở thành bạn gái tôi được. Giờ tôi cuối cùng cũng hiểu rồi, lúc đó cô đã lợi dụng tôi, lợi dụng việc tôi thích cô, sau đó khiêu khích tôi đi đối phó với bố nuôi của cô, khiến ông ta không dám nhòm ngó cô nữa!”
“Trần Hương, cô mưu mô thật đấy!”
Quá khư dơ bẩn bị chọc thủng, sắc mặt Trần Hương liền trắng bệch như tờ giấy. Nhưng dù cô ta không muốn nhớ lại đến thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Trần Hương nhìn Đậu Quân: “Chỉ có năm trăm nghìn tệ này thôi, anh lấy thì lấy, không lấy thì chẳng có một cắc nào đâu!”
“Năm trăm nghìn tệ đã muốn đuổi tôi đi, cô nghĩ hay quá nhỉ?”
“Vậy anh muốn bao nhiêu?”
“Thêm năm trăm nghìn tệ nữa cho tròn một triệu tệ đi. Từng đó tiền đổi lấy một tương lai tươi sáng, cô không lỗ đâu!”
“Một triệu tệ sao, tôi đào đâu ra chứ? Đậu Quân, anh nghĩ tôi là ngân hàng à? Tối qua đã nói là năm trăm nghìn tệ rồi!”, Trần Hương liền gào lên.
Cô ta mới vào công ty thời trang Sâm Uy chưa được hai năm, năm trăm nghìn tệ đã là cực hạn rồi, lấy đâu ra một triệu tệ chứ.
Đậu Quân không quan tâm đến những thứ này: “Tôi đổi ý rồi!”
“Không được, tôi chỉ có năm trăm nghìn tệ thôi, anh lấy thì lấy, nhiều thêm một xu cũng không có đâu!”, Trần Hương không hề thỏa hiệp.
“Được thôi, vậy ngày mai tôi sẽ đến công ty cô đòi ông chủ của cô. Công ty thời trang Sâm Uy đúng không, công ty lớn đấy nhỉ, chắc sẽ có năm trăm nghìn tệ thôi”, nhưng Đậu Quân vẫn giữ nguyên dáng vẻ lưu manh.
“Anh dám!!”, Trần Hương sợ hãi vô cùng.
Cô ta khó khăn lắm mới có được một công việc thu nhập cao, tương lai rộng mở. Nếu Đậu Quân đến đó làm loạn thì tất cả coi như xong.
“Tôi đã trắng tay rồi thì có gì mà không dám? Trần Hương, nếu cô không muốn để đồng nghiệp trong công ty biết chuyện năm đó của cô thì hãy ngoan ngoãn chuẩn bị thêm năm trăm nghìn tệ cho tôi, biết chưa hả?”. Đậu Quân sảng khoái cười to, hoàn toàn không lo lắng Trần Hương sẽ từ chối.
Trần Hương tức tối nhìn Đậu Quân chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cô ta vẫn phải cúi đầu chấp nhận: “Có phải nếu tôi chuẩn bị cho anh thêm năm trăm nghìn tệ là anh sẽ tha cho tôi, hoàn toàn tha cho tôi không?!!”
“Tôi không tham đâu, cô đưa cho tôi thêm năm trăm nghìn tệ nữa là được”.
“Được, cho tôi chút thời gian”.
….
Ngày hôm sau.
Tôn Hàn đưa Liễu Y Y đến dưới tầng công ty, nhưng anh không hề có ý định xuống xe.
Liễu Y Y đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hôm nay là ngày anh giải quyết với vợ anh à?”
Vào ngày hôm tổ chức buổi họp báo của công ty bất động sản Phong Quyên, Tôn Hàn đã từng nói chuyện này.
Đó chính là hôm nay!
Tôn Hàn châm một điếu thuốc: “Ừ, hôm nay anh không đến công ty. Anh có tin tức về công ty quốc tế Phong Hỏa, khoảng hai ngày nữa người của họ sẽ đến thành phố Giang Châu, em hãy chuẩn bị kỹ càng!”
“Được!”
Tạm biệt Liễu Y Y, Tôn Hàn liền quay về biệt thự nhỏ.
Cảnh vẫn đó mà người đã không còn như xưa!
Cửa căn biệt thự nhỏ đang mở, Tôn Hàn rảo bước đi vào.
Lúc này Lâm Mỹ Quyên, Lâm Hữu, Đường Minh Phong và Lâm Hạo đều đang ở đây.
“Các người đến đông đủ thật đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK