Xuống dưới lầu, Vương Ngọc nghịch điện thoại một chốc, chán chường nói, “Hai người đi đi, mình có hẹn bạn rồi, không đi cùng đâu”.
Đi chơi với một tài xế thì lãng phí thời gian lắm.
Cố Đình nhìn Vương Ngọc, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Tôn Hàn cũng không nói thêm gì, ngay cả một câu “để anh đưa em đi một đoạn” cũng chẳng buồn nói.
“Chúng ta đi thôi”.
Cả hai lái xe rời đi.
Dọc đường, Cố Đình nói với Tôn Hàn bằng giọng áy náy, “Anh Tôn Hàn à, Vương Ngọc có thái độ như vậy, anh đừng để bụng nhé”.
“Để bụng gì đâu chứ? Cô bé đó chỉ muốn quen được người giàu thôi, ý muốn cá nhân mà”, Tôn Hàn lãnh đạm nói.
Ở cái tuổi này, những cô gái có suy nghĩ như Vương Ngọc chẳng thiếu gì.
“Cũng khó trách Vương Ngọc, năm xưa mẹ cậu ấy chính vì nhà nghèo quá mà chạy theo người ta, nên cậu ấy mới muốn gả cho người giàu có. Nhưng em rất sợ cậu ấy bị người ta lừa”.
Dù sao cũng là chị em tốt đã khôn lớn cùng nhau, tuy thái độ ngày hôm nay của Vương Ngọc khiến Cố Đình cảm thấy không hài lòng, nhưng cô ấy vẫn rất lo cho bạn mình.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Thay vì quan tâm đến Vương Ngọc, chi bằng em quan tâm đến chính bản thân mình đi. Nói xem nào, chuyện của tên Từ Phúc Dương kia là thế nào?”
“Em…”
Khi hai người đến tiệm trà sữa, Tôn Hàn đã hiểu được đại khái mọi chuyện.
Sau khi tốt nghiệp, Cố Đình vì muốn chăm sóc bố nên đã từ bỏ cơ hội tốt hơn ở bên ngoài, chọn con đường làm việc tại công ty quảng cáo Long Thần ở Mục Thành.
Phòng kế hoạch chính là nơi có thể kiếm được nhiều tiền nhất.
Chỉ cần quảng cáo làm khách hàng hài lòng, nhận phần trăm cũng nhiều hơn.
Cố Đình vì để kiếm tiền làm phẫu thuật cột sống cho bố mà làm việc rất liều mạng. Cô ấy học đại học ở thành phố tuyến một, nên có được tầm nhìn của thành phố tuyến một.
Kế hoạch quảng cáo của cô ấy khiến khách hàng rất hài lòng.
Thu nhập tăng lên, cô ấy cũng lên đến chức giám sát kế hoạch, cao hơn quản lý một bậc.
Vốn dĩ mọi chuyện rất thuận lợi. Nhưng cách đây không lâu, công ty có một vị phó chủ tịch mới đến, chính là Từ Phúc Dương.
Từ Phúc Dương là em vợ của ông chủ, gia đình ông ta cũng từng hỗ trợ không ít lúc ông chủ lập nghiệp, vợ rất có thế lực.
Sau khi đến công ty, Từ Phúc Dương đã thích Cố Đình ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó đã theo đuổi Cố Đình bằng mọi giá.
Cố Đình không đồng ý, nên bị Từ Phúc Dương tìm bằng chứng ăn hoa hồng để đuổi khỏi công ty.
Những chuyện sau đó thì Tôn Hàn đã biết cả rồi.
“Em tính thế nào?”, Tôn Hàn vừa lắc cốc trà sữa vừa nhẹ nhàng hỏi.
“Em… vẫn chưa nghĩ nữa”, Cố Đình bối rối nói.
Từ Phúc Dương không chỉ đã kết hôn, mà con trai cũng mười tám tuổi rồi. Ông ta thích Cố Đình, muốn Cố Đình làm vợ bé của ông ta.
Đừng nói là ông ta đã có vợ con, cho dù Từ Phúc Dương chưa kết hôn, Cố Đình cũng sẽ không thích Từ Phúc Dương.
Bây giờ Cố Đình đang rơi vào tình thế khó xử. Nếu không về công ty quảng cáo Long Thần, vậy chuyện thu nhập tính thế nào đây, làm sao cô ấy kiếm đủ tiền cho bố làm phẫu thuật bây giờ?
Nhưng nếu cô ấy quay về thì lại phải đồng ý với yêu cầu vô lý ấy của Từ Phúc Dương!
“Em có muốn tin anh một lần không?”, Tôn Hàn đột nhiên mỉm cười.
“Tin, tin anh?”
“Ừ”.
Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu, “Nếu anh không về đây thì thôi. Nhưng nếu anh đã về rồi, thì làm sao có thể bỏ mặc em gặp khó khăn chứ?”
“Nếu em tin anh, vậy thì không cần nghĩ gì nữa, buổi chiều cứ đi mua sắm đi, đến tối thì chăm sóc chú Cố. Sau khi mặt trời lên vào ngày mai, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.
Cố Đình chớp mắt, cảm thấy Tôn Hàn như đang nói mớ vậy.
Mọi chuyện sẽ tốt lên chỉ sau một buổi tối ư?
Anh nghĩ anh là thần đèn Aladin, chỉ cần ước một điều là được sao?
“Anh Tôn Hàn à, anh đừng trêu em nữa mà. Với thời tiết này thì làm sao ngày mai có mặt trời chứ ạ”.
Bây giờ tuyết đã ngừng rơi, nhưng sắc trời vẫn mịt mù sương. Ngày mai, có lẽ cũng sẽ như vậy thôi.
Tôn Hàn trợn trừng mắt, sao Cố Đình lại quan tâm đến câu này chứ?
Nhưng khi lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, Tôn Hàn đột nhiên mỉm cười vui vẻ, đưa màn hình điện thoại cho Cố Đình.