Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Tuấn khá e dè thân phận của người này, nhưng bây giờ không phải lúc tỏ ra hèn yếu. Vả lại, chỉ cần có lại niềm tin của Thẩm Nguyệt thì dù người họ Tôn này có tài giỏi đến đâu cũng không làm gì được gã cả.


Thiệu Tuấn đau khổ lên án: “Anh Tôn này, người xưa có câu đã là quân tử thì không được đoạt lợi ích của người khác! Anh không thể vì thích Thẩm Nguyệt mà chia rẽ tình cảm của chúng tôi được!”


Theo Thiệu Tuấn nghĩ, Tôn Hàn phá chuyện của mình, khả năng cao là vì thích Thẩm Nguyệt.


“Thiệu Tuấn, năm triệu đó là anh Tôn cho anh vay đấy, còn nữa em với anh Tôn không có chuyện gì cả, anh đừng nói thế với anh ấy”, Thẩm Nguyệt vội lên tiếng vì sợ Thiệu Tuấn chọc giận Tôn Hàn, đến lúc ấy thì không ai bảo vệ được gã nữa.


“Anh không cần những đồng tiền dơ bẩn của anh ta! Thẩm Nguyệt, chúng ta trả lại tiền cho anh ta đi”, Thiệu Tuấn vội tỏ rõ lập trường.


Còn Tôn Hàn thì bật cười rồi tiện nói luôn: “Được thôi, trả tôi tiền đây”.


“Tôi…”


Thiệu Tuấn nghẹn họng, tiền vào tay tôi rồi thì làm gì có chuyện trả lại? Câu này cũng tương tự như vịt bị nướng chín rồi thì sao bay được nữa.


“Tôi đã dùng số tiền ấy để trả nợ rồi, nhưng anh yên tâm, chỉ cần tôi có tiền là sẽ trả cho anh ngay”.


Một câu trả lời cho có.


Tôn Hàn chẳng thèm tính toán, mà đổi sang chủ đề khác: “Thiệu Tuấn này, anh vừa bảo mình chưa từng động vào gái làng chơi đúng không?”


“Đương nhiên, đời này tôi ghét nhất là người lăng nhăng! Nhìn gái làng chơi thôi là tôi đã thấy mắc ói rồi!”


Giọng điệu chí khí này của Thiệu Tuấn khiến Thẩm Nguyệt càng tin là mình đã hiểu lầm gã hơn.


Đúng vậy, bọn họ yêu nhau từ thời đại học, tại sao cô ấy có thể nghi ngờ Thiệu Tuấn chỉ vì hắn đến quán bar chứ?


Trong lòng Thẩm Nguyệt lúc này thấy rất hổ thẹn với Thiệu Tuấn.


“Tốt!”


Song, Tôn Hàn lại đáp một câu rồi mỉm cười như có như không, sau đó cầm chiếc điện thoại ở dưới bàn lên rồi gọi cho Chu Lão Lục.


“Mang video giám sát của phòng bao số bảy vào đây!”


Thiệu Tuấn: “…”


Thiệu Tuấn chột dạ: “Anh Tôn, có câu thà phá một ngôi chùa, chứ không phá chuyện tình cảm của người khác, sao anh cứ gây khó dễ cho tôi mãi thế?”


Tôn Hàn bỏ điện thoại xuống, hai tay ra dấu chữ thập rồi liếc nhìn gã, nói: “Tại tôi không quen nhìn những thứ tình cảm giả dối thôi, video từ camera giám sát không thể làm giả, nếu anh trong sạch đúng như những lời vừa tự quảng cáo”.


“Thì tôi sẽ giúp công ti anh trả hết số nợ hiện giờ!”


Thật ra Thiệu Tuấn cùng đám anh em đến quán bar làm gì, cụ thể hơn là gã đã làm gì thì Tôn Hàn chỉ cần hỏi cái là biết ngay.


Nhưng Tôn Hàn biết rõ Thiệu Tuấn là một tên rất mồm mép, bị bắt tại trận rồi mà gã vẫn thuyết phục Thẩm Nguyệt được.


Không có bằng chứng xác thực thì Thiệu Tuấn sẽ không chịu nhận lỗi.


Vì thế, anh dứt khoát lấy video từ camera luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK