Nếu đã có thời gian, anh có thể đi tham quan xem sao.
“Vâng, thưa cậu!”
Tôn Hàn đã mở lời, tất nhiên pg sẽ không từ chối.
Một giờ sau, Phá Quân đã lái xe đưa Tôn Hàn đến lưng chừng núi Lôi Công. Đường ô tô không còn, phải đi bộ thêm một đoạn mới lên được đỉnh núi.
Tôn Hàn bước xuống xe. Ngẩng đầu lên, anh thấy ngọn tháp cao vút trời mây, chỉ còn nhìn thấy một góc tháp Lôi Phong.
Vì đang là thời điểm đầu năm, nên ánh mặt trời rất rực rỡ và ấm áp, thời tiết đẹp vô cùng.
Tâm trạng cũng vui vẻ, anh vừa mỉm cười vừa đi lên núi.
Về Phá Quân, có lẽ vì tự cảm thấy dáng vẻ của mình quá cao to thô kệch, đi sau Tôn Hàn sẽ tạo cảm giác không hoà hợp, nên cậu đi cách anh rất xa, không hề theo sát.
Tôn Hàn cũng chẳng bận tâm.
Chưa đến nửa giờ, anh đã lên đỉnh núi.
Lúc này, hình dạng toàn bộ ngọn tháp Lôi Phong đã hiện ra.
Tháp Lôi Phong cao chừng ba trăm mét vút thẳng lên tầng mây, bên ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Tế Bắc và những toà cao ốc hắt sáng cho nhau.
Cả bức tranh tràn trề khí thế hào hùng!
Tháp Lôi Phong là một địa điếm du lịch nổi tiếng ở Tế Bắc. Lúc này còn chưa qua mồng mười, nên du khách đến tham quan rất tấp nập.
Điều khiến Tôn Hàn cảm thấy hứng thú là ở một khu phong cảnh ở góc trái tháp Lôi Phong, lại có rào ngăn cách.
Có thể thấy có rất nhiều thiết bị ghi hình và nhân viên ở bên trong.
Mấy người nổi tiếng trên mạng à?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu đã bị Tôn Hàn phủ định.
Tháp Lôi Phong là kiến trúc mang tính biểu tượng của Tế Bắc, rất được uỷ ban thành phố xem trọng.
Mấy người nổi tiếng trên mạng ấy tuyệt đối không đủ tư cách để phía thành phố cho phép sử dụng một phần khu vực ở đây.
Tôn Hàn không nghĩ tiếp nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến anh, bèn tiếp tục đi tham quan xung quanh đỉnh núi Lôi Công.
Phong cảnh cũng khá đẹp. Tôn Hàn tìm được một phòng trà, định uống trà rồi xuống núi.
Tuy trà của mấy nơi danh lam thắng cảnh thường chẳng ra sao, nhưng đã đến đây rồi, uống chút trà cũng dễ chịu.
Hơn nữa, Tôn Hàn cũng không kén chọn.
Đang thả bộ, Tôn Hàn đột nhiên trông thấy một người phụ nữ đang ngồi dưới gốc cay đá!
Người nọ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, đội chiếc mũ rộng vành màu xanh nhạt dành cho nữ, và đeo kính râm, da dẻ rất trắng.
Nếu không phải do trang điểm, màu da này thuộc kiểu trắng bệch do bệnh tật.
“Thẩm Tri Thu?”
Tôn Hàn gần như nhận ra người phụ nữ này ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chỉ là hơi băn khoăn, không biết có phải là người giống người không.
Tôn Hàn đã biết Thẩm Tri Thu từ lúc mới mấy tuổi, nhưng chắc chắn Thẩm Tri Thu không biết Tôn Hàn.
Nói chính xác hơn, vào hai mươi năm trước, thời mà màn hình ti vi vẫn là màu đen trắng, Thẩm Tri Thu chính là ngôi sao điện ảnh mà nhà nhà đều biết mặt.
Nổi tiếng với vẻ đẹp ngọt ngào, Thẩm Tri Thu được nhiều đứa trẻ bấy giờ trìu mến gọi là chị gái nhà bên.
Tôn Hàn cũng không ngoại lệ. Thậm chí ngày xưa anh còn từng ngốc nghếch nghĩ rằng, sau này lớn lên phải lấy Thẩm Tri Thu làm vợ.
Bây giờ nhớ lại, đúng là ngây thơ thật.