Thanh niên tên Thân An Hoa ấy nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy cảnh giác, có ý vênh váo khoe khoang gia đình giàu có.
“Ồ, anh Thân”.
Thân An Hoa cứ nghĩ Tôn Hàn mà nghe tên mình xong sẽ lập tức tâng bốc nịnh nọt, ít nhất cũng phải có thái độ
kinh ngạc.
Nhưng kết quả chỉ là một câu nói thản nhiên như vậy.
Khiến Thân An Hoa có cảm giác mình vừa đấm vào vải bông vậy, khó chịu cực kỳ.
Nhưng đây là yến tiệc của nhà họ Kim, Thân An Hoa không dám hành xử càn rỡ. Gã phớt lờ Tôn Hàn, quay sang nói với Thẩm Tri Thu, “Tri Thu à, đám người ông chủ Lăng vẫn đang chờ em kính rượu đấy. Em hẹn bạn ngày khác, giờ thì vào trong với anh trước đi”.
Gã nói một tràng, không hề cho Thẩm Tri Thu cơ hội từ chối.
Thẩm Tri Thu nhíu mày, “Anh Thân à, hôm nay tôi hơi mệt, không uống rượu đâu”.
“Vậy, em thấy khó chịu à? Khó chịu ở đâu? Hay là em chờ anh một lát, anh vào chào họ rồi đưa em đi bệnh viện nhé”.
Nghe Thấm Tri Thu nói không khoẻ, Thân An Hoa lập tức lộ vẻ lo lắng.
“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi. Có Tôn Hàn đi cùng tôi là được rồi”, Thẩm Tri Thu chối từ.
“Như thế làm sao được?”
Thân An Hoa liếc nhìn Tôn Hàn một cái rồi thẳng thừng nói, “Anh làm sao yên tâm để người ngoài đi cùng em chứ?
Em cứ chờ anh ở đây một lát, anh vào rồi trở ra ngay!”
Đoạn, Thân An Hoa lại nhìn về phía Tôn Hàn, “Anh Tôn có việc thì cứ đi trước nhé. Tri Thu có tôi rồi, không cần anh lo lắng nữa”.
Câu nói ấy chứng tỏ Thân An Hoa không xem Tôn Hàn ra gì, cũng có ý muốn chặt đứt mọi khả năng tiếp xúc giữa Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu.
Tôn Hàn bật cười, chỉ sờ mũi chứ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Thẩm Tri Thu.
Chỉ cần Thấm Tri Thu không có ý kiến thì anh sẽ không có ý kiến.
“Đủ rồi!”
Thấm Tri Thu đột nhiên gằn giọng, giận dữ nhìn Thân An Hoa, “Anh Thân à, tôi và anh có quan hệ gì chứ, cần anh đi với tôi sao? Hay là tôi phải theo anh?!”
“Tri Thu, em…”
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Thân An Hoa đã trở nên khó coi hơn hẳn.
“Anh Thân à, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, bạn rất bình thường. Phiền anh nhận thức mối quan hệ của chúng ta!”, sự kiên nhẫn đã cạn, Thẩm Tri Thu vạch rõ quan hệ.
Câu nói này khiến Thân An Hoa cảm thấy thể diện của mình bị ném xuống đất mà giẫm đạp. Gã cười khẩy, “Thấm Tri Thu, bớt tỏ ra thanh cao đi. Bây giờ thì nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Vậy lúc tôi giới thiệu cô với các ông lớn trong ngành, sao cô không nói như thế đi?”
Nghe đến đây, khí thế của Thẩm Tri Thu đã yếu đi hẳn.
Giữ mối quan hệ tốt với Thân An Hoa là ý của công ty.
“Đại Đô Chi Thành” sắp đóng máy, đã đến lúc phải đẩy mạnh quảng bá. Mà truyền thông Thân thị rất mạnh về mặt quảng bá, cũng quen biết với nhiều ông chủ trong ngành truyền thông.
Công ty biết điều này nên mới bảo Thấm Tri Thu kết thân với Thân An Hoa, hy vọng phía truyền thông của gã có thể giúp họ quảng bá “Đại Đô Chi Thành”.
Thân An Hoa quả thực đã giới thiệu Thẩm Tri Thu với nhiều nhân vật có tiếng trong ngành, mang lại lợi ích rất lớn cho việc tuyên truyền “Đại Đô Chi Thành”.
Nhưng chẳng lẽ cô ấy phải chủ động sà vào vòng tay gã ư?
“Anh Thân à, tôi là nghệ sĩ của văn hoá Thắng Thiên, không phải là nghệ sĩ của truyền thông Thân thị. Mong anh hiếu rõ điều này. về việc anh giúp đỡ tôi, anh có thể yêu cầu lấy thù lao từ văn hoá Thắng Thiên, không liên quan gì đến tôi cả!”
“Tôn Hàn, chúng ta đi thôi!”
Thấm Tri Thu nói xong thì ấn nút, cùng Tôn Hàn đi thang máy xuống lầu.
Thân An Hoa muốn trở mặt lắm, nhưng đang dự tiệc nên gã phải dằn lửa giận xuống.
Nếu gây chuyện trong buổi tiệc của nhà họ Kim thì gã không gánh vác nổi đâu.
“Điều tra một người tên Tôn Hàn cho tôi. Còn nữa, tạm dừng mọi kênh quảng bá ‘Đại Đô Chi Thành’. Nếu công ty văn
hoá Thắng Thiên có bất mãn gì thì bảo họ đến tìm tôi!”
“Tôi muốn Thẩm Tri Thu phải quỳ xuống cầu xin tôi!”
Một lúc lâu sau đó, Thân An Hoa mới gọi một cuộc điện thoại.
Hôm nay vừa mưa một trận vào ban ngày, nên nhiệt độ buổi tối xuống rất thấp.
Trời còn có gió lạnh, ngoài đường chẳng có mấy ai.
Thẩm Tri Thu khẽ co người lại, cảm thấy hơi lạnh, nhưng trong lòng còn thấy lạnh hơn.