“Nếu ông Lý thích, hay ngồi xuống uống vài ly luôn?”, Tôn Hàn sầm mặt xuống, nhưng vẫn cười nói.
Đương nhiên anh không chào đón ông ta, nhưng người ta đã tự dẫn xác đến rồi thì cũng phải nể mặt một chút chứ?
“Uống rượu thì thôi, vì Tôn công tử có mời tôi đâu, ăn không uống không thế này tôi thấy ngại lắm. vả lại, tôi có hai người bạn mới đến đây nên cần phải tiếp đãi nên đành hẹn cậu hôm khác vậy. À, mà không biết đến lúc đó, Tôn công tử còn ở tỉnh nữa hay không nhỉ?”, Lý Hắc Tử cười lớn khiêu khích.
Nếu ngày mai, Tôn Hàn thua thì anh phải làm đúng như giao kèo là rời khỏi tỉnh.
“À, không biết hai người bạn này có lai lịch thế nào mà có thể khiến ông Lý tự tin là tôi sẽ thua như vậy”, Tôn Hàn liếc nhìn hai người đó rồi thờ ơ nói.
Khoé miệng Lý Hắc Tử cong lên, sau đó nháy mắt với người đàn ông cao gần một mét chín ở phía sau.
Tên cao kều biết ý, lập tức tiến lên trước, sau đó nhấc chân đạp thật mạnh vào bàn.
Xoảng!
Cả bàn tiệc đã bị lật đổ.
Những người khác đều nhanh tay lẹ mắt lùi người lại để tránh bị đồ ăn thức uống bắn vào người.
Cái bàn nặng gần năm mươi cân xoay tròn trên không trung, sau đó tên cao kều lại nhấc chân đá nó về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn ngồi cách tường hơn một mét, với tốc độ bay đến của chiếc bàn thì dù anh có lùi lại cũng không thể tránh được.
Bụp!
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, khi chiếc bàn đã bay đến gần người, Tôn Hàn chợt giơ tay lên rồi dùng sức của cánh tay để chặn nó lại.
Sau đó, cổ tay anh dùng lực, chiếc bàn dừng lại một lát rồi bay ngược trở lại với sức mạnh khủng khiếp.
Tên cao kều không hề tránh đi mà lại nhấc chân phải lên đá.
Bụp!
Tiếng đổ vỡ vang lên, chiếc bàn không chịu được lực đá nên đã bị tách đôi.
Cả bàn tiệc cứ thế bị phá hỏng, nhưng Lý Hắc Tử chẳng tỏ chút thái độ hối lỗi nào, trái lại còn vỗ tay nói: “Lâu lắm rồi mới có người đỡ được đòn của cậu ta đấy! Tôn công tử đúng là siêu
phàm, tôi được mở mang tầm mắt rồi!”
Tôn Hàn cười lạnh nói: “Diêm Hùng -Bàn chân thép của Đông Bắc Bộ đúng là lợi hại, người còn lại không phải là Mạch Ninh đấy chứ?”
“Tôn công tử tinh mắt quá, đúng rồi. Tôi phải mất nhiều công sức lắm mới mời được đến để chăm sóc Tôn công tử đấy. Tối mai, Tôn công tử phải thật cấn thận nha, chứ họ đánh chết người không phải mới một hai lần đâu”, Lý Hắc Tử cười lớn nói.
Những người khác đều biến sắc
mặt.
“Lý Hắc Tử, ông đúng là cái loại vô liêm sỉ! Chuyện nội bộ của Thiên cửu Môn, ông lại thuê người ngoài can dự vào”, Tê Thiên Tại tức quá nên gào lên.
Trong giới đả thủ ở Đông Bắc Bộ thì Quyền vương Trần cửu là người giỏi nhất, hai nắm đấm của hắn không biết đã đánh gãy xương bao nhiêu người rồi, thậm chí đến nay cũng chưa tìm được đối thủ.
Còn xếp ngay dưới Trần cửu chính là hai người này.
Diêm Hùng bàn chân thép và huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh.
Lực chân của Diêm Hùng mạnh khủng khiếp, kỷ lục cao nhất là đá xuyên qua cả một thanh thép dày.
Huấn luyện viên máu lạnh Mạch Ninh nổi tiếng sớm hơn, nhưng rút lui cũng nhanh không kém. Giờ hắn ta đang làm cao thủ huấn luyện ho thương hội ba tỉnh Đông Bắc, hắn ta cũng từng một chọi với mười mấy người.
So về chiến đấu thì nhân tài ở Đông Bắc nổi lên lớp lớp, còn khu vực Tây Nam thì chẳng có ai.
Với thực lực của hai người trên thì ngoài Tôn Hàn ra, ở Thiên cửu Môn hiện giờ không ai có thể là đối thủ của họ được.
Tê Thiên Tại không được, Phá Quân cũng không ổn, những người khác thì càng miễn bàn.
Trong lời nói của Lý Hắc Tử có vẻ khiêu khích rõ ràng, trong trận đấu lôi đài luân phiên ngày mai, hai người này sẽ lên sàn thay ông ta.
Đánh với một người chắc vẫn được, nhưng với hai người thì sao?
Huồng hồ, ông ta còn có những tám người.
Trong khi đó, Tôn Hàn chỉ có hai
thôi.
Cục diện lập tức trở nên phức tạp.
Nhóm Tê Thiên Tại bắt đầu thấy lo lắng cho Tôn Hàn, khả năng cao ngày mai anh sẽ thua rồi!
Chỉ có Hàn Hướng Đông là bình tĩnh hơn một chút, không phải anh ta không lo lắng, mà là… gần như đã chắc chắn rằng Tôn Hàn sẽ thua rồi.
Vì anh ta biết Lý Hắc Tử còn mới thêm một người nữa là Trần cửu!
Người đó mới gọi là khủng bố.
Trần Cửu vô địch của Đông Bắc!