Lúc này, cô ta mới hiểu ra, trên đời này chỉ có Lệ Lận mới đối xử tốt và yêu cô ta thật lòng.
“Đừng động vào tôi!”
Trần Tiểu Thi bất ngờ cầm chai rượu trên bàn lên, sau đó đập mạnh vào đầu Chu Lộ Dương.
Chu Lộ Dương chỉ nghe thấy cheng một tiếng, sau đó gã thấy đầu mình đau nhức, lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước theo phản xạ có điều kiện, tiếp đó giơ tay lên lau đầu thì thấy toàn là máu.
“Mẹ kiếp! Trần Tiểu Thi, cô dám đánh tôi à? Tôi sẽ cho cô lãnh hậu quả”.
Chu Lộ Dương nổi giận ngút trời, hùng hổ định tiến tới gần Trần Tiểu Thi tiếp.
“Đừng, đừng…”
Trần Tiểu Thi chỉ là một cô gái yếu ớt thì sao chống trả lại Chu Lộ Dương được, chẳng mấy chốc cô ta đã bị gã đè xuống bàn rồi còn bị xé quần áo.
“Lệ Lận, cứu em! Lệ Lận, cứu em
với!”
Trần Tiểu Thi la hét đến khản giọng, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Lệ Lận.
Hiện giờ, chỉ có Lệ Lận mới cứu được cô ta.
“Ha ha ha, Lệ Lận đã bị nhà các người đuổi đi rồi, giờ sao đến cứu cô được? Với lại, dù nó có đến đấy thì dám làm gì nào? Trần Tiếu Thi, chấp nhận số phận đi!”
Đúng vậy, sao Lệ Lận có thể đến đây cứu cô ta được chứ?
Trần Tiểu Thi hoàn toàn tuyệt vọng, những giọt nước mắt tủi hờn cứ thế tuôn ra.
Song, khi Chu Lộ Dương chuẩn bị xé rách tấm vải mỏng manh cuối cùng trên người Trần Tiểu Thi thì chợt có một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bao mở toang.
“Ai dám làm hỏng chuyện tốt của ông đây thế hả?”, Chu Lộ Dương tức giận quay lại rồi trợn trừng mắt: “Là mày!”
Trần Tiểu Thi như trông thấy cứu tinh: “Lệ Lận!”
Người đó chính là Lệ Lận.
“Ngại quá, tôi với mấy người bạn đang ăn ở phòng bên thì nghe thấy tiếng động lớn quá, thế nên tôi sang đây xem sao, không quấy rầy việc tốt của hai người chứ?”
Lệ Lận nhăn mặt, nhưng vẫn nói với giọng điệu rất bình tĩnh như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình.
Chu Lộ Dương nở nụ cười tà ác: “Lệ Lận, hay thế này đi, cậu hãy ở đây xem tôi chơi đùa Trần Tiếu Thi, mai tôi sẽ cho cậu năm trăm nghìn”.
Chà đạp Trần Tiểu Thi trước mặt chồng cũ của cô ta, khỏi phải nói sẽ kích thích đến mức nào.
“Lệ Lận, cứu em với, cứu em với!”, Trần Tiểu Thi khổ sở van nài.
Lệ Lận không nhúc nhích, chỉ thờ 0 nhìn Chu Lộ Dương: “Tôi thấy hay đổi lại đi, tôi cho anh hai triệu, anh hãy cắt lưỡi của mình cho tôi”.
Chu Lộ Dương méo mặt nói: “Này Lệ Lận, đừng bảo tôi coi thường cậu, chứ loại cậu mà đòi có hai triệu à?”
“Biết đâu được đấy, anh thấy ý kiến đó của tôi sao?”
“Mơ đi, mày là cái thá gì mà đòi cắt lưỡi ta? Lệ Lận, tao nói cho mày biết, mày mà không biến đi ngay thì ở lại mà xem trò hay. Còn nếu dám làm hỏng chuyện tốt của tao thì tao phế mày luôn đây”.
“Thật không?”
Lệ Lận lạnh giọng nói, sau đó không chờ Chu Lộ Dương có phản ứng gì, Lệ Lận đã búng tay một cái.
Lập tức có mấy người đàn ông đô con xông vào, còn Chu Lộ Dương đã bị bế ra khỏi phòng bao.
“Thả tao ra, thả tao ra! Chúng mày có biết tao lại ai không? Dám động vào tao là chúng mày chết chắc đấy…”
Dù Chu Lộ Dương có gào thét thế nào thì cũng vô dụng.
Giọng nói của Chu Lộ Dương xa dần, Lệ Lận bình thản nhìn Trần Tiểu Thi trông trạng thái chật vật rồi nói: “Em nhìn lại mình đi, vì mấy đồng bạc mà phải chịu sự sỉ nhục này sao?”