Thì sao hai mẹ con họ không biết cho được.
Bọn họ lập tức thấy nghi hoặc vì nghe cái tên Tôn Hàn này quen quá.
Không phải người anh trai đi tù vì phạm tối cưỡng hiếp của Từ Tiểu Bân chứ?
Dù mẹ con họ nghĩ khả năng trùng họ tên là rất cao, nhưng sáng sớm nay vẫn mò đến đây, vì ngộ nhỡ là sự thật thì sao?
Kết quả là khả năng thấp nhất đã xảy ra.
Anh trai của Từ Tiểu Bân chính là người đại gia giàu có đó.
Hai mẹ con họ mừng muốn chết, ban đầu họ cứ ngỡ Từ Tiểu Bân chỉ là một chàng trai bình thường thôi, ai dè cậu ta lại có một người anh trai nhiều tiền như vậy.
Anh trai giàu thế này thì em trai có nghèo nổi không?
Vì thế, đương nhiên thái độ của mẹ con họ với Từ Tiểu Bân đã hoàn toàn khác trước.
“Tiểu Bân, cháu nói gì thế? Cô và Nhã Nhi đến bàn chuyện hôn sự của hai đứa mà!”
Tạ Phương nhanh chóng lôi chuyện hôn sự ra, trong lòng hạ quyết tâm phải chốt chuyện này trong hôm nay, kẻo đêm dài lắm mộng.
“Chuyện này có vẻ hơi vội đấy”, Từ Tiểu Bân vô thức cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Nếu là trước kia bảo lấy Lâm Nhã Nhi, đương nhiên cậu ta sẽ đồng ý ngay.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại thấy Lâm Nhã Nhi không xứng với mình.
“Vội gì nữa? Hai đứa mau kết hôn rồi sinh một đứa cháu đích tôn kháu khỉnh đi cho mẹ cháu bế bồng, đấy mới là chuyện tốt! Hai đứa còn nhỏ nữa đâu, đừng trì hoãn thêm nữa”.
“Bà thông gia thấy tôi nói có đúng không?”
Tạ Phương càng thúc giục hơn, bà ta phát hiện Từ Tiểu Bân định đổi ý và giãn ra rồi, khéo hôn sự bất thành mất.
Vì thế bà ta đành hỏi ý Dương Dung đang ở trong bếp, Dương Dung có vẻ bối rối. Giờ Tôn Hàn rạng danh rồi, chuyện gia đình họ phất lên theo là điều chắc chắn.
Thật lòng mà nói, bà ta bắt đầu soi mói cô con dâu Lâm Nhã Nhi này rồi.
Nhưng Tạ Phương đã nói trúng tim đen của Dương Dung, đúng là bà ta đang rất mong được bế cháu.
Nếu chuyện của Tiểu Bân và Lâm Nhã Nhi không thành thì có trời mới biết khi nào con trai bà ta mới tìm được một đối tượng khác, vậy bà ta phải chờ đến khi nào để được bế cháu đích tôn đây?
“Chuyện này để Tiểu Bân tự quyết, tôi cũng không muốn can dự vào”.
Dương Dung không biết làm sao nên đẩy hết sang cho Từ Tiểu Bân.
Tạ Phương lại nói với Tôn Hàn: “À, quyền huynh thế phụ, Tôn Hàn, cậu thấy sao?”
Tôn Hàn cười đáp: “Tôi không liên quan đến chuyện này”.
“Ơ kìa, sao cậu lại nói thế? Cậu là anh trai của Tiểu Bân cơ mà, ngoài cậu ra thì còn ai quyết định được chuyện này nữa? Thật ra bên nhà chúng tôi cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là chuyện sính lễ thôi, trước vốn năm trăm nghìn là rất phù hợp rồi”.
“Nhưng giờ thân phận của cậu đã khác, nếu em trai kết hôn mà có năm trăm nghìn tiền sính lễ thì nghe hơi kỳ, bạn cậu tới dự hôn lễ mà biết được thì cậu cũng khó ăn nói. Tôi thấy hay là nâng cao tiền sính lễ lên một chút cho thoả đáng nhỉ…”
Tạ Phương tự làu bàu không ngưng nghỉ, nhưng ý tứ chỉ có một, đó là tiền sính lễ.
Tôn Hàn cậu giàu như vậy, tôi không tăng tiền sính lễ cho em trai cậu thì cho ai giờ?
Tôn Hàn nghe không lọt lỗ tai nên lạnh giọng đáp: “Bố tôi mất rồi nhưng mẹ tôi vẫn còn, bà cứ tìm mẹ tôi mà bàn chuyện hôn sự của Tiểu Bân. Tôi chỉ là anh trai thôi, chuyện sính lễ chưa đến lượt tôi phải lo”.
“Ngoài ra, cô Tạ này. Hôm nay, tôi về là để dùng bữa với cả nhà, vì tối nay là tôi rời khỏi Mục Thành rồi. Chuyện hôn sự thì các người để hôm khác tính đi, không nhất thiết phải là hôm nay đâu, tôi nghĩ hai mẹ con bà hôm khác đến đây đi”.
Tôn Hàn hạ lệnh đuổi khách.
Nụ cười trên mặt của Tạ Phương cứng đờ, bà ta không ngờ anh trai của Từ Tiểu Bân lại có thái độ cứng nhắc như vậy.
“Cái cậu này… Bà thông gia, bà nói Tôn Hàn nhà bà một tiếng đi, chúng ta là thông gia rồi, chứ có phải người ngoài đâu”.
Nhưng lần này, Dương Dung không sợ Tạ Phương nổi giận nữa, biết Tôn Hàn đang bực mình, bà ta vội nói: “Chị Tạ, hay để hôm khác rồi hai mẹ con chị đến đây đi. Hôm nay, đúng là nhà tôi ăn cơm gia đình”.
Cuộc sống sau này của bà ta và Từ Tiểu Bân trông cậy hết vào Tôn Hàn.
Bây giờ, Dương Dung có thể đối đầu với bất kỳ ai, trừ Tôn Hàn.
Lâm Nhã Nhi đầy vẻ tủi thân, cô ta không thể ngờ có ngày mình bị Từ Tiểu Bân hắt hủi như vậy.
Cô ta tự mò đến tận cửa mà vẫn bị người ta đuổi đi.
Không nhịn được nữa, Lâm Nhã Nhi hỏi thẳng Từ Tiểu Bân: “Từ Tiểu Bân, anh là đàn ông thì nói gì đi chứ, anh định đuổi hai mẹ con tôi đi ư? Có phải chúng tôi không có suất trong bữa cơm gia đình nhà anh không?”
Lâm Nhã Nhi tin thấy mình tức giận thế này, chắc chắn Từ Tiểu Bân sẽ nghĩ cách dỗ dành cô ta.
Thế là giải quyết được chuyện này.
“Hai người… về đi”.