Thế thì còn một khả năng khác.
Ấy là thanh niên này có lai lịch khác thường.
Chư Vinh vốn là một tên lưu manh, nhưng lại có thể từng bước đi đến được ngày hôm nay, cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Bên cạnh việc hành sự không từ thủ đoạn, ông ta còn là một kẻ không hề ngu ngốc. Biết mình có thể động vào loại người nào, nên tránh loại người nào.
“Tôi vẫn chưa thỉnh giáo cậu nhỉ”, bỗng nhiên Chư Vinh lấy lại vẻ hoà nhã, khách sáo hỏi.
Tôn Hàn híp mắt nói, “Sao hả, giờ mới nhớ ra việc hỏi xuất thân của tôi, có phải hơi muộn rồi không? Thật ngại quá, ông đã đắc tội tôi nặng rồi”.
“Cậu…”
Chư Vinh nghẹn lời, không ngờ mình đã chủ động hạ mình mà thanh niên này vẫn không biết điều.
Thực sự xem ông ta là người hiền lành dễ chọc đấy hả?
Tuy rất muốn nổi cáu, nhưng thấy thanh niên này vẫn trưng ra vẻ hiên ngang trước mặt mình, Chư Vinh lại sợ rằng đối phương có chút địa vị, bèn chọn cách tạm thời nhẫn nhịn.
“Sao hả, hậu quả của việc đắc tội cậu rất thê thảm à?”, ánh mắt Chư Vinh tối lại.
“Bị đuổi khỏi Giang Châu, đã xem như tôi rất khoan dung rồi”.
“Ha ha ha, nực cười!! Chư Vinh này quen biết tất cả những người có danh có tiếng ở Giang Châu này. Không phải không có người có thể đuổi tôi ra khỏi Giang Châu, nhưng chắc chắn người đó không phải là cậu! Nhóc con, đừng ăn nói ngông cuồng quá!!”, Chư Vinh tức đến bật cười.
Ông ta không nói dối. Giang Châu không lớn lắm, mấy vị tai to mặt lớn hàng đầu ông ta đều quen cả, giới nhà giàu của Giang Châu cũng biết mặt gần hết.
Chư Vinh dám khẳng định, thanh niên đang đứng trước mặt ông ta vô cùng lạ mặt.
Vừa rồi ông ta quá cẩn trọng nên muốn dò hỏi thân phận của thanh niên này trước, nhưng không ngờ đối phương lại dám nói “đuổi khỏi Giang Châu đã xem như là khoan dung”. Đúng là khoác lác không biết ngượng mồm!
Nếu Chư Vinh có thể bị đuổi khỏi Giang Châu dễ dàng đến thế thì đã không đi được đến ngày hôm nay rồi!
Xem ra, Tôn Hàn chỉ là một kẻ bất tài có chút gia thế nhưng giỏi nói khoác thôi!
Khoé môi ánh lên vẻ hung ác, Tôn Hàn đột nhiên giơ ngón tay ra đếm, “Để tôi đoán xem, Giang Châu có những ai mà ông không thể động đến”.
“Người thứ nhất có lẽ là Chu Lão Lục nhỉ. Ở Giang Châu này, tuy Chu Lão Lục không phải là người lợi hại nhất, nhưng lại là người tàn nhẫn nhất”
Người thứ hai, Từ Khang Niên, ông chủ của bất động sản Thịnh Hạ, gia cảnh phức tạp. Nếu ông ấy ra tay, ngày mai ông sẽ phải cút ngay!”
“Người thứ ba là ông cụ Thẩm Thương của nhà họ Thẩm, một nhân vật lão lãng của Giang Châu. Tuy mấy năm nay Thẩm Thương đã lui về nghỉ ngơi, nhưng cũng đã từng hô mưa gọi gió ở Giang Châu. Ông ấy chỉ cần giậm chân vài cái thôi cũng đủ chấn động để ông ngã nhào xuống đất”.
“Người thứ tư…”
“Khoác lác cũng vô dụng. Cậu có bản lĩnh thì mời một người ra đây cho tôi!”, Chư Vinh nói bằng giọng không phục.
Những người Tôn Hàn vừa liệt kê ra, Chư Vinh không thể động vào bất kỳ ai cả.
Nhưng nói thì ai mà chẳng nói được.
“Ông nói ra tên một người mà ông muốn mời đi, hay tôi mời từng người nhé?”, Tôn Hàn lại hỏi bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, như thể có ý định mời đến thật vậy.
“Tuỳ cậu. Chỉ cần cậu mời được một người thôi, tôi sẽ quỳ xuống trước mặt cậu ngay!”, Chư Vinh hoàn toàn không tin.
“Quỳ? Thế thì nhẹ nhàng quá. Có điều, ông sẽ được như ý nguyện”.
Tôn Hàn đã lấy điện thoại ra và nhấn một dãy số.
Chư Vinh: “…”
Gọi điện thật ư?
Ông ấy lập tức cảm thấy thấp thỏm.
Chẳng lẽ thanh niên này thực sự là một nhân vật đáng gớm nào đó?
Ông ta, đã đá phải một tấm sắt sao?
“A lô, ông cụ Thẩm. Là tôi, Tôn Hàn”.
“Cậu Tôn!”
Vì Tôn Hàn bật loa ngoài, nên giọng nói già nua đặc trưng của Thẩm Thương lập tức vang lên.
Giọng nói này, Chư Vinh không chỉ nghe qua một lần.
Ông ta có thể chắc chắn đấy chính là Thẩm Thương.