Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thua hơn hai mươi triệu tệ, số tiền thắng được của Lâm Hữu ít đi đáng kể. Số tiền dư ra sau khi trả hết nợ coi như mất hết.


Lâm Hữu lúc này đột nhiên không còn trông chờ mình thắng được số tiền kia của Tôn Hàn nữa mà chỉ mong có được một lá bài tốt, lấy lại được số tiền đã thua rồi rửa tay gác kiếm.


Nhưng thật đáng tiếc là mọi chuyện lại không được như ý nguyện.


Sau hai lượt chơi nữa, Lâm Hữu bốc được một dây Quy – Ka – Át, dây này chỉ thua có mỗi năm cây bài cùng chất mà thôi.


Sau hai lượt cược nữa, tất cả mọi người đều ném bài xuống.


Chỉ có mình Tôn Hàn vẫn đang cược theo.


Lâm Hữu lúc này trong lòng chắc mẩm ván này ông ta thắng chắc!


Tôn Hàn không mở bài mà liền lúc cược thêm mười triệu nữa.


Lâm Hữu vui mừng, vội vã theo ngay, ông ta cược thêm hẳn hai mươi lăm triệu.


“Xem ra bài to lắm đây, để tôi xem nào!”


Sau khi nhìn những lá bài bên dưới, Tôn Hàn không ném bài xuống mà lại cược thêm năm triệu!


Con ma cờ bạc Lâm Hữu cho rằng Tôn Hàn đang tiếc mười triệu mình vừa bỏ vào nên cố tình cược nhiều để ông ta rút lui.


“Tôi cũng theo năm triệu!”


“Được, tôi cũng theo!”


Hai bên lại cược thêm lần nữa, Lâm Hữu lúc này thấy số tiền cược đã lớn, cũng không muốn mạo hiểm thêm nữa nên sau khi cược thêm năm triệu thì cũng lật bài.


Tính đến thời điểm này, Lâm Hữu đã đổ vào xới cược gần bốn mươi triệu tệ.


“Tôi có dây Quy – Ka – Át, tôi không tin cậu có thể trắng được tôi!”


Lâm Hữu nhìn Tôn Hàn với vẻ đắc thắng, đôi mắt hơi đỏ lên.


“Bài của ông quả thực rất to!”


Tôn Hàn cảm thán một câu càng khiến Lâm Hữu tin chắc vào chiến thắng của mình, ông ta cho rằng bài của Tôn Hàn chắc chắn nhỏ hơn mình.


Có điều, câu sau Tôn Hàn nói đã dập tắt hoàn toàn niềm vui sướng trong lòng ông ta.


“Chỉ tiếc là, bài của tôi còn lớn hơn một chút. Bài của tôi đều là chất tép!”


Lâm Hữu nhìn như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, vẻ mặt không thể nào tin nổi, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn số tiền cược trong hòm được đổ ra trước mặt Tôn Hàn.


Số tiền này mới một giây trước Lâm Hữu vẫn nghĩ sẽ thuộc về mình!


Chưa nói đến cái này, vấn đề chủ yếu là ở chỗ nếu như vậy thì số tiền ông ta thắng được đã mất đi quá nửa. Giờ số tiền ông ta thắng chỉ còn có gần ba chục triệu.


Như vậy thì còn lâu mới trả được nợ.


“Ván nữa đi, ván sau mình nhất định sẽ thắng! Không cần gì nhiều, thắng được sáu mươi triệu là được!”, Lâm Hữu trong lòng thầm nhủ, ông ta đã hoàn toàn quên mất giới hạn rồi.


Trán Lâm Hữu toát mồ hôi lạnh.


Lại một ván.


Ván sau bài của Lâm Hữu cũng không tệ, ông ta lại có một dây.


Nhưng dường như thần may mắn không phù hộ cho ông ta, bài của Lâm Hữu lại thua bài của một lão đầu hói.


Đến lúc này, Lâm Hữu đã huề vốn, không thắng được chút tiền nào nữa rồi.


Chẳng mấy chốc mà đồng hồ đã chỉ mười một giờ năm mươi hai phút.


Lâm Hữu lúc này không thắng tiền nhưng dù gì cũng vẫn giữ được năm mươi triệu tệ mà ông ta đi vay.


Nhưng đối với một kẻ từng thắng được tới chín mươi triệu tệ như ông ta đương nhiên vẫn cảm thấy vô cùng bất mãn.


Lúc này anh Lạc đang chia bài lên tiếng: “Các vị quan khách, đây là ván cược cuối cùng trong buổi tối hôm nay rồi. Nếu vẫn có nhã hứng muốn chơi tiếp thì xin hẹn các vị tối hôm sau!”


“Anh Lạc, mới có mười hai giờ mà, vẫn còn sớm, hay là cứ chơi thêm chút nữa!”, Lâm Hữu chưa hề muốn ra về.


Có điều, giọng anh Lạc nghe vô cùng quả quyết: “Ván cuối rồi!”


Sau khi nhận bài xong, Tôn Hàn từ đầu đến cuối không xem bài mà chỉ chăm chăm đặt cược.


Những người khác thì chỉ theo một hai vòng rồi hạ bài. Nếu thấy tỷ lệ thắng không cao thì họ cũng bỏ bài luôn.


Còn Lâm Hữu kia cũng theo đến cùng, ông ta muốn chơi tất tay một ván sống còn để thử vận may với Tôn Hàn.


Chỉ còn duy nhất một cơ hội này, ông ta không thể bỏ qua.


Hai người họ thi nhau đặt cược, số tiền cược chẳng mấy chốc đã lên tới bốn mươi triệu!


“Lâm Hữu, thế nào, ông định dùng nốt năm mươi triệu kia của mình để theo tôi đến cùng hả? Hay là chúng ta cược hết số tiền trước mặt rồi cùng lật bài, ông thấy thế nào?”, Tôn Hàn nhìn Lâm Hữu cười nói.


“Cái này…”


Lâm Hữu bắt đầu trở nên do dự, không biết có nên đồng ý hay không.


Nhưng con người một khi đã lún vào xới bài thì khó mà giữ được lý trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK