“Người ta đã không thích mà cậu cứ ép, có biết như vậy gọi là gì không? Cậu Văn này, cậu đừng nói với tôi cậu chính là vương pháp ở Tê Bắc nhé?”
Ánh mắt của Tôn Hàn ngày càng lạnh, giọng điệu cũng lạnh thấu xương.
“Bực rồi à? Dù Văn Thước Tùng tôi không phải vương pháp ở Tê Bắc, nhưng cũng không đến nỗi nào đâu. Tôn Hàn, đừng rượu mời không uống, thích uống rượu phạt! Tôi biết anh có tiền nên ngạo mạn, nhưng tôi cũng nói cho anh hay, có tiền cũng chưa là gì đâu”.
Đột nhiên, Văn Thước Tùng vỗ tay, cửa phòng bao bị đẩy mở, bảy tám tên đô con lập tức ùa vào.
‘Cậu chủ!”
Tên đi đầu lễ phép chào hỏi với Văn Thước Tùng rồi chờ lệnh.
“Đưa cô Liễu đến phòng khách sạn mà tôi đã đặt trước hộ cái”, Văn Thước Tùng căn dặn.
Đám lưu manh đó lập tức định ra tay ngay.
“Các người định làm gì? Cút, cút đi”, Liễu Y Y hoảng sợ.
Tôn Hàn nhanh chóng đứng dậy, đá tên đô con đứng đầu đập mạnh vào tường.
“Còn chờ gì nữa? Không lẽ chuyện gì cũng phải để tôi phải ra tay hay sao?”
Sau khi xử lý một tên, Tôn Hàn chợt nói với không khí.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tôn Hàn đang lên cơn nên tự nói chuyện một mình.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy một bóng đen chạy vào, xử lý đám đô con kia một cách nhanh, gọn, lẹ.
Các tiếng rắc rắc vang lên không ngớt, hình như là tiếng khớp xương bị bẻ gãy.
Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Thuộc hạ của Tôn Hàn không chỉ có một người.
Ngoài người đàn ông mặc âu phục màu đen chạy vào đầu tiên ra thì một phút sau, đã có thêm sáu người nữa, tất cả đều mặc âu phục màu đen, để đầu đinh, sắc mặt thì lạnh như người máy.
Họ chắp tay sau lưng, bày sẵn tư thê’ đứng sau Tôn Hàn.
“Dẫn họ đi, đừng làm phiền tôi nói chuyện với cậu Văn”.
“Vâng!”
Tất cả thuộc hạ của Văn Thước Tùng đều đã bị hạ gục.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, vợ chồng Tiết Kiến Quốc chưa chứng kiến cảnh này bao giờ nên đẵ sợ đến xanh mặt, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Thấy mặt Văn Thước Tùng trông vô cùng khó coi, Tôn Hàn chậm rãi nói: “Thật ra tôi thấy mình mới là vương pháp mạnh nhất ở vùng Tây Nam”.
“ở Tê Bắc cũng vậy”.
“Anh ngông cuồng quá rồi đấy!”
Văn Thước Tùng hung hăng nói:
“Tôn Hàn, tôi công nhận là anh cũng có chút bản lĩnh, xem ra mấy tay vệ sĩ này của anh cũng không phải dạng vừa, cũng có chút lai lịch đây”.
“Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh tưởng như vậy là tôi sẽ sợ anh thì anh nhầm to rồi! Anh có biết tôi làm nghề gì không?”
Chết tới nơi rồi còn cố mạnh miệng.
Có lẽ Văn Thước Tùng đã sống trong cái giếng Tê Bắc này quá lâu, không ai dám chọc vào nên hắn thật sự tưởng mình là nhân vật lớn nào đó rồi.
Tôn Hàn bật cười thành tiếng, sau đó nhàn nhã châm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi xin rửa tai lắng nghe”.
“Tôi mở một công ty tài chính, trên danh nghĩ là vậy, nhưng thực chất là cho vay nặng lãi”.
“Tôi là chủ cho vay lớn nhất ở thành phố Tê Bắc, nếu đầu óc anh không có vấn đề, chắc sẽ biết không được chọc vào tôi rồi chứ?”
Văn Thước Tùng vô cùng tự phụ, mà không hề nghĩ rằng công ty của mình kinh doanh theo một cách rất tàn nhẫn.
Tôn Hàn gật gù như có điều suy nghĩ, đại khái đã hiểu rõ rồi.
Nói trắng ra thì Văn Thước Tùng là một tên đầu sỏ có quyền có thế.
Nếu hắn đã có thể cho vay ở Tê Bắc thì chắc hẳn cũng có chỗ dựa vững chắc.
Nếu không chắc chắn sẽ bị xử lý ngay sau vài ngày làm ăn.
“Cũng chỉ thế mà thôi”.
Song, Tôn Hàn lại thốt ra một câu.
Ý của anh rất đơn giản và rõ ràng, chút tài năng này của Văn Thước Tùng chưa đủ để so kè với anh.
Ngay sau đó.
Mặt của hai anh em Văn Thước Tùng đều biến sắc.
Họ cứ nghĩ Tôn Hàn là một tên nhà giàu nào đó thôi, không ngờ lại khó giải quyết thế này.
“Thế tôi cũng muốn nghe xem anh có thân phận lai lịch thế nào mà dám ngông nghênh ở Tê Bắc thế! Tôn Hàn, nếu anh dám ỷ mạnh rồi động vào tôi thử xem, tôi bảo đảm anh mà dám làm vậy, đừng hòng rời khỏi Tê Bắc được”.
“Còn em gái tôi…”