Qua ngày hôm nay, nhà họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ rối.
Nhưng Tôn Hàn không quan tâm đến điều này, dù nhà họ Liễu có tuyệt vọng đến mấy thì cũng liên quan gì đến anh đâu?
Anh nhìn Liễu Y Y rồi mới nở một nụ cười dịu dàng: “Liễu Y Y sẽ là tổng giám đốc của chi nhánh công ti Sâm Uy ở Giang Châu!”
“Y Y, năng lực của em hoàn toàn có thể đảm đương được vị trí này!”
Liễu Y Y: “…”
Tiết Lan: “…”
Vương Bách Xuyên: “…”
Ai nấy đều có vẻ khó tin.
Vào lúc khốn khó nhất, Liễu Y Y phải đi bán cá ngoài chợ.
Nhưng hôm nay, cô đã trở mình và trở thành tổng giám đốc chi nhánh một công ti thời trang nổi tiếng là Sâm Uy rồi.
Trên đời còn chuyện nào khó tin hơn thế này nữa không?
“Được, từ nay trở đi, Liễu Y Y sẽ là tổng giám đốc chi nhánh công ti của tôi ở Giang Châu!”, ông Lôi xác nhận lại.
Tôn Hàn đã thực hiện lời hứa thì ông ta cũng phải làm vậy, hơn nữa ông ta tin sẽ không ai ở công ti phản đối sự lựa chọn này.
Phương Minh Nguyệt ngưỡng mộ nhìn Liễu Y Y, nếu Tôn Hàn cũng đối xử với cô ta như thế thì có chết cũng thấy đáng.
Tiếc là với Tôn Hàn mà nói thì Liễu Y Y mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh, còn cô ta chỉ là người giậu đổ bìm leo mà thôi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, làm mọi người không phản ứng lại kịp.
Nhưng đáp án đã rõ ràng rồi.
Đối tác mà Phong Hoả lựa chọn là công ti thời trang Sâm Uy, còn phe đầu cơ trục lợi là nhà họ Liễu thì đã hết cơ hội.
Song, cô gái từng bị nhà họ Liễu vứt bỏ một cách tuyệt tình là Liễu Y Y lại có một cú chuyển mình ngoạn mục.
Từ nay, còn ai ở Giang Châu dám coi thường cô nữa?
Mọi chuyện kết thúc rồi sao?
Chưa đâu.
Tôn Hàn nháy mắt ra hiệu cho Phương Minh Nguyệt có thể tiếp tục được rồi.
Thứ mà anh chuẩn bị cho Liễu Y Y, không chỉ là chức vụ tổng giám đốc này.
Anh từng hứa sẽ khiến hai mẹ con cô phải hãnh diện, nên đây chưa phải là tất cả.
Phương Minh Nguyệt hiểu ý, lập tức lấy một tập tài liệu và bút ra, sau đó chậm rãi đi về phía Liễu Y Y đang thất thần rồi đưa cho cô bằng hai tay.