Nhìn bóng lưng rời đi của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên thấy phức tạp vô cùng. Người độc chiếm sự quan tâm của Tôn Hàn vốn chính là cô ta!
Mà bây giờ tất cả đều thuộc về Liễu Y Y!
“Không hiểu ra sao!”
“Đúng là đồ thần kinh!”
Lâm Hữu và Lâm Hạo đều chửi ầm lên.
Lúc này điện thoại của Đường Minh Phong reo lên, là một số điện thoại lạ từ Ma Đô.
Anh ta nghi hoặc nghe máy: “Alo?”
Không lâu sau, anh ta bỏ điện thoại xuống: “Anh biết là ai đã cho người đâm Liễu Y Y rồi!”
“Là ai vậy?”
Lâm Hữu kinh ngạc nói, “Còn tưởng Tôn Hàn bị điên, rõ ràng cô Liễu Y Y đó chỉ gặp tai nạn giao thông thôi mà cứ phải nghi ngờ do người khác làm! Không ngờ lại là người khác gây ra thật!”
“Hả giận thật đấy. Là ai làm thế?”, Lâm Hạo cũng trở nên hứng thú.
Có thể khiến Tôn Hàn điên tiết như vậy, hắn ta đã cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lâm Mỹ Quyên cũng nhìn Đường Minh Phong với vẻ dò hỏi.
Trên gương mặt của Đường Minh Phong chầm chậm xuất hiện một nụ cười kiêu ngạo và đắc ý, xen lẫn đôi chút dữ tợn, “Lần này Tôn Hàn chết chắc, ông nội anh đã đến Giang Châu rồi!”
“Sai người lái xe tông Liễu Y Y mới là món khai vị cho Tôn Hàn thôi!”
“Ông nội anh còn quyền lực hơn chú ba gấp nghìn lần. Ông nội đã đến đây thì Tôn Hàn đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ông ấy!”
Chủ nhân của nhà họ Đường, ông nội của Đường Minh Phong, có địa vị ở Ma Đô ngang hàng với Tam Vương của Tây Nam!
Lần này ông nội anh ta đích thân đến đây vì Tôn Hàn, dù đối phương có chết không toàn thây cũng đã là may mắn lắm rồi.
“Ông Đường đã đến Giang Châu rồi ư?!”, Lâm Hữu lắp bắp nói với vẻ không dám tin.
Đôi mắt Đường Minh Phong sáng lên. Sự ấm ức suốt khoảng thời gian vừa qua, đã khiến anh ta không chịu đựng được nữa.
Bây giờ ông nội anh ta, Đường Triêu Bính, đã đến đây rồi.
Dẫu Tôn Hàn có giỏi giang đến mấy thì cũng đừng hòng gây ra sóng gió gì nữa.
Trong ký ức của Đường Minh Phong, ông nội của anh ta là người bất khả chiến bại!
“Được rồi, mọi người cứ dùng cơm đi. Ông nội muốn gặp anh, nên giờ anh phải đi ngay!”, Đường Minh Phong ngẫm nghĩ trong giây lát rồi vội vàng nói.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp ông nội trong suốt nhiều năm qua. Anh ta không được phép chậm trễ, kẻo để lại ấn tượng xấu với ông nội.
“Em đi cùng anh!”
Lâm Mỹ Quyên lập tức lên tiếng, “Tốt xấu gì thì cháu dâu cũng nên gặp nhà chồng. Minh Phong à, nếu chúng ta đã xác nhận quan hệ rồi thì anh đưa em đến gặp ông nội đi!”
Lâm Mỹ Quyên gọi hai tiếng ‘ông nội’ vô cùng tự nhiên.
Nhưng Đường Minh Phong lại chần chừ, mấy giây sau mới trả lời, “Mỹ Quyên à, lần sau nhé. Lần này đột ngột quá, anh đưa em đến gặp ông nội thì không được thích hợp lắm”.
Sắc mặt của Lâm Mỹ Quyên không được tốt, song cũng không ép buộc, “Được, hẹn lần sau vậy”.
Sau khi Đường Minh Phong vội vàng ra khỏi nhà, Lâm Hạo mới phàn nàn, “Anh rể có ý gì vậy? Đưa vợ đi gặp ông nội là điều nên làm mà?”
Ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên hơi tối lại, chất chứa nỗi oán giận khó nói nên lời, “Bây giờ Đường Minh Phong có địa vị khác trước nên đã bắt đầu ghét bỏ chị rồi!”
Ở câu lạc bộ Tô Nam.