Liễu Y Y đã từng gặp một lần nên nhớ rất rõ.
“Cô ta, cô ta là ai vậy?”, Liễu Y Y hỏi.
“Cô ta chính là Lâm Mỹ Quyên đấy! Cô không biết cũng phải, nhưng sau này e là người dân cả thành phố Giang Châu này sẽ biết thôi”.
“Lâm Mỹ Quyên không chỉ là người cùng lập nên công ty kiến trúc Phong Quyên mà còn là vợ chưa cưới của chủ tịch công ty, Đường Minh Phong. Ngưỡng mộ thật đấy, cô ta sắp bay lên cao thành phượng hoàng rồi!”
Bạch Nhã nói với giọng vô cùng ngưỡng mộ, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt kỳ lạ của Liễu Y Y.
Tôn Hàn không phải vẫn chưa ly hôn với vợ anh ta sao?
Sao giờ cô ta lại biến thành vợ chưa cưới của người khác?
Liễu Y Y nghi hoặc nhìn về phía văn phòng Tổng giám đốc, ánh mắt tràn ngập thương hại và nghi hoặc.
Rốt cuộc giữa anh ta và cô vợ đó là mối quan hệ gì?
Ngày hôm đó, vợ anh ta đến tìm anh ta để làm gì?
Bạch Nhã nói tiếp: “Y Y à, cô không biết đâu, đừng nhìn bây giờ Lâm Mỹ Quyên vẻ vang như vậy, thực ra cô ta vô cùng đê tiện, đúng là buồn nôn!”
“Tôi có một người bạn làm việc ở công ty kiến trúc Phong Quyên, cô ấy nói với tôi rằng thực ra chủ của công ty kiến trúc Phong Quyên không phải họ đâu, mà là chồng của Lâm Mỹ Quyên. Anh ta tên là gì thì tôi không biết, mấy năm trước anh ta bị ngồi tù vì chuyện gì đó”.
“Kết quả là Lâm Mỹ Quyên lại lén lút qua lại với Đường Minh Phong, rồi nuốt luôn cả công ty của người ta. Nếu không thì bây giờ người được vô số ánh đèn chiếu rọi không phải bọn họ đâu”.
Bạch Nhã kể chuyện rất hăng say.
Người nói vô tình, người nghe lại có ý.
Công ty kiến trúc Phong Quyên vốn là của Tôn Hàn!
Công ty của anh bị vợ và người ngoài mưu đồ chiếm mất!
Hơn nữa họ còn sắp đổi đời!
Liễu Y Y đột nhiên đứng bật dậy, cô đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Cô muốn hỏi Tôn Hàn xem rốt cuộc là có chuyện gì.
“Này, Y Y, Y Y, cô làm gì vậy?”
Bạch Nhã khó hiểu nhìn hành động khác thường của Liễu Y Y, đột nhiên bật cười: “Mình đúng thật là, người ta tuy là nhân viên nhưng lại được Tổng giám đốc Tôn yêu thích, cũng đâu thua kém chút nào!”
“So với Đường Minh Phong, mình vẫn thấy Tổng giám đốc Tôn tốt hơn. Vừa đẹp trai mà lại còn khiêm tốn nữa chứ! Y Y mới hạnh phúc hơn!”
Cộc cộc!
Ngoài cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
Thấy Liêu Y Y đi vào, Tôn Hàn hơi kinh ngạc. anh mìm cười: “Y Y. sao em vào đây vậy, có chuyện gì tìm anh sao?”
Thấy Tôn Hàn, Liểu Y Y lại không biết nên nói thể nào.
Nét mặt cô tràn đây sự đồng tình: Anh, chắc anh khó chịu lắm đúng không?”
“…”
Tôn Hàn chẳng hiểu gì cả, anh bật cười: “Em nói rõ chút đi, anh khó chịu cái gì chứ?”
Không thừa nhận sao?
Liễu Y Y nghĩ rằng bây giờ chắc chắn trong lòng Tôn Hàn rất khó chịu, nhưng anh lại cố ý tỏ vẻ như chẳng sao cả.
“Chính là việc công ty vốn thuộc về anh lại bị, bị vợ anh và…người khác âm mưu chiếm mất”.
Mặt Tôn Hàn cứng đờ, anh nhìn Liễu Y Y: “Em biết rồi à?”
“Vừa mới biết. Nhưng mà Tôn Hàn à, anh cũng đừng khó chịu. Thật đấy, người phụ nữ đó đã phụ lòng anh, không xứng để anh nhớ nhung cô ta đâu. Hơn nữa, hơn nữa bây giờ anh cũng sống rất tốt mà…”
Liễu Y Y liên tục an ủi.
Cô cũng cảm thấy mình rất vụng về, muốn an ủi Tôn Hàn nhưng lại biến khéo thành vụng.
Nhưng Tôn Hàn lại cười, không hề miễn cưỡng chút nào mà cười rất vui vẻ.
“Y Y, người phụ nữ phụ lòng không xứng để anh nhớ nhung, vậy thì anh nên nhớ nhung người phụ nữ như thế nào? Em sao?”
Liễu Y Y nói: “Tôn Hàn, anh đừng đùa như vậy”.
Có lẽ là do đồng tình với Tôn Hàn nên hiếm khi Liễu Y Y không cãi lại anh.
“Được, anh không đùa nữa. Qua đây ngồi với anh xem đôi gian phu dâm phụ này biểu diễn, lát nữa đi tới đó với anh luôn”.