Đôi mắt ông ta đầy những quầng thâm đen sì, nhìn rất giống một tên nghiện.
Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hạo chỉ nghĩ rằng do buổi tối bố mình ra ngoài ăn chơi nên mới thế, họ không nghĩ gì nhiều. Họ không thể ngờ được khoảng thời gian này Lâm Hữu ra ngoài đánh bạc thâu đêm, nợ nần đã chất đống.
“Cũng không phải là không thể, chị à, Tôn Hàn đã giấu chúng ta!”, Lâm Hạo cũng tin vào phán đoán của bố mình.
Nếu Tôn Hàn chỉ dựa vào chính mình, mấy năm ngồi tù ra ngoài thì chắc chắn sẽ sống rất túng quẫn chứ không thể nào có được số tài sản lớn đến nỗi vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
“Chị và anh ta đã… ly hôn rồi!”, Lâm Mỹ Quyên thốt lên đầy sự không cam lòng.
Nếu như lời đồn là thật, Tôn Hàn thực sự đã tặng cho Liễu Y Y cổ phần của công ty quốc tế Phong Hỏa có giá trị hơn mười tỷ, vậy thì điều đó đã chứng minh rằng bây giờ Tôn Hàn còn giàu hơn Đường Minh Phong gấp chục lần!
Thậm chí có thể anh còn giàu hơn cả nhà họ Đường ở Ma Đô!
Vậy mà cô ta còn vứt bỏ Tôn Hàn để đến với Đường Minh Phong, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Hơn nữa Đường Minh Phong vẫn chưa chắc có thể ngồi lên vị trí người thừa kế của nhà họ Đường!
Bây giờ Lâm Mỹ Quyên đang hối hận phát điên lên.
“Chị à, hay là chị tìm Tôn Hàn nói chuyện thử xem, dù sao thì Đồng Đồng cũng là con gái của chị, đây chính là mối quan hệ huyết thống không thể nào vứt bỏ được! Nếu không được thì chúng ta có thể đòi Tôn Hàn một khoản tiền!”
“Mỹ Quyên, Lâm Hạo nói đúng đấy, bây giờ chúng ta mà không tìm Tôn Hàn thì sau này không còn cơ hội nữa đâu! Nếu Tôn Hàn thực sự giàu có như vậy, chỉ cần tiện tay chi một chút tiền thì ba bố con chúng ta cả đời này cũng tiêu không hết!”
Lâm Hữu biết Đồng Đồng không phải con gái ruột của Lâm Mỹ Quyên, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Tôn Hàn không biết.
Lâm Mỹ Quyên thấy hơi mất mặt, đã ly hôn rồi, cô ta còn tìm Tôn Hàn làm gì chứ?
Nhưng khi nghĩ đến rất có thể Tôn Hàn sở hữu khối tài sản khiến vô số người ghen tỵ thì cô ta lại động lòng.
Cuối cùng cô ta vẫn gật đầu: “Được, để con đi thử xem!”
…..