Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Viễn đỏ ngầu đôi mắt: “Anh Mã, tên này đang dọa anh thôi, anh đừng có bị hắn dọa!”
Bốp!
“Ở đây không đến lượt mày nói chuyện!”
Mã Quân liền vung một cái tát lên mặt Tạ Viễn, gân xanh nổi hằn lên.
Sau khi ăn tát, Tạ Viễn không dám nói chuyện nữa.
Tôn Hàn liền bật cười: “Cũng có mắt nhìn đấy, xem ra mấy tên côn đồ như các người cũng không phải đồ ngốc. Nhưng mà anh vẫn nên gọi điện cho Lý Tứ Hổ thì tốt hơn đấy”.
“Cậu Tôn…”
Mã Quân rất khó xử, Tôn Hàn đang có ý muốn truy cứu đến cùng.
“Gọi đi!”, Tôn Hàn chỉ thốt ra đúng hai chữ.
Mã Quân hết cách, chỉ có thể gọi cho Lý Tứ Hổ.
Vừa hay cũng có thể kiểm tra xem tên này có nói thật không.
Sau khi điện thoại được kết nối, Mã Quân liền tóm tắt tình huống, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Tôn Hàn.
Nhưng câu đầu tiên của Tôn Hàn đã đẩy Mã Quân vào vực sâu.
“Lý Tứ Hổ, anh phải cảm ơn đám đàn em của anh đấy, nếu không thì tôi đã quên mất anh rồi”.
Chỉ một câu thôi đã khiến đám người Mã Quân quay ra nhìn nhau.
Giọng điệu thế này rõ ràng là hoàn toàn không coi anh Tứ của bọn họ ra gì.
“Cậu là ai?”
Trái tim của Lý Tứ Hổ đầu bên kia khẽ run lên, cảm thấy giọng người này vô cùng quen thuộc.
“Không nhớ quán bar Hoàng Triều nữa à? Vậy tôi nhắc cho anh nhớ nhé, còn nhớ Chu Lão Lục không”.
Soạt!
“Cậu, cậu Tôn!!”, Lý Tứ Hổ đầu bên kia run cầm cập.
Mẹ nó chứ, thực sự là sát thần đó à!
Lúc này Lý Tứ Hổ chỉ muốn băm vằm Mã Quân ra.
Tên này ai cũng dám chọc vào à!
Tôn Hàn liếc nhìn Mã Quân đang sợ hãi tới nỗi không dám thở mạnh, liền lạnh nhạt nói: “Ngành nào cũng đều có đường riêng của ngành đó. Tuy tôi chẳng coi mấy kẻ làm ngành này như các người ra gì, nhưng tôi cũng không muốn tuyệt đường sống của các người chỉ vì cảm xúc của tôi”.
“Tuy nhiên, làm việc gì cũng phải có quy tắc. Đám chuột nhắt các người kiếm miếng ăn thì đừng có làm như mình giống chúa tể sơn lâm”.
“Đám người Mã Quân đem tới hôm nay, sau này tôi không muốn nhìn thấy chúng ở thành phố Giang Châu nữa. Ngoài ra, mong rằng đây là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau”.
Tôn Hàn cúp máy, anh đưa điện thoại lại cho Mã Quân: “Các người có thể đi được rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK