Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Từ Tiểu Bân là lời cảnh cáo tối qua của Tôn Hàn. Nếu đưa mọi người đi đầu tư nguyên thạch, một khi bị xác định là lừa đảo, cậu ta sẽ đối mặt với việc ngồi tù.
Chuyện này làm Từ Tiểu Bân cảm thấy lo ngay ngáy. Cậu ta đã có ý định từ bỏ, không muốn lừa gia đình Dương Khai Phú đi đầu tư nữa.
Nhưng rồi Từ Tiểu Bân nghĩ đến chuyện nếu không lấy được khoản tiền đầu tư nguyên thạch mười triệu kia, e là sau khi quay về, cậu ta sẽ bị bọn cho vay nặng lãi ép chết.
“Tiểu Bân à, ở đây làm gì có người ngoài, cậu nói đi mà!!”
Diệp Tô cho rằng Từ Tiểu Bân không muốn tiết lộ tin với nhiều người như vậy, bèn cất tiếng khẩn khoản.
Từ Tiểu Bân nghĩ ngợi một hồi cũng đưa ra quyết định. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Dương Khai Phú, giọng đắn đo, “Bác cả à, đầu tư nguyên thạch có nhiều rủi ro, người trẻ chúng cháu chơi thì cũng đành, bác đừng tham gia nhé?”
Trước khi đến đây, ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy Từ Tiểu Bân phải nói như thế nào mới lấy được lòng tin của người khác, đúng lúc này có dịp dùng đến.
Phải lạt mềm buộc chặt trước đã.
Ngoài mặt thì khuyên nhủ người ta đừng tham gia, nhưng thực tế đây đều là những lời ám chỉ.
“Làm cái gì mà chẳng có rủi ro! Bác cả vẫn đủ sức chịu sự rủi ro này! Tiểu Bân à, không giấu gì cháu, bác vẫn còn chút tiền nhàn rỗi. Có dự án tốt thế này, bác thực sự rất muốn đầu tư một ít. Cháu không biết đấy chứ, hai người anh họ của cháu đều không biết kiếm tiền. Bác cả mà không kiếm thêm thì tiền dưỡng già cũng chẳng có!”, Dương Khai Phú kể lể.
Nếu ngay từ đầu Từ Tiểu Bân nói rằng đầu tư nguyên thạch tốt đến mức nào, thì chưa chắc Dương Khai Phú sẽ tin.
Còn bây giờ đây, tuy Từ Tiểu Bân không nói rõ ràng, nhưng ông ta vừa nghe giọng điệu của đối phương thì đã có thể đoán ra, đầu tư cái này chắc chắn sẽ kiếm được tiền!
“Tiểu Bân à, cậu đừng thấy công việc của Thế Văn tốt như thế mà nhầm, ấy chỉ là bề ngoài thôi. Như chuyện kết hôn của chị và Thế Văn này, bọn chị còn không có tiền sửa chữa nhà tân hôn đã mua cơ. Việc đầu tư nguyên thạch của cậu đáng tin cậy như vậy, sao không chịu cho chị một chân đầu tư với?”, Diệp Tô cũng cất lời, đã quyết định muốn đầu tư nguyên thạch rồi.
“…”
Những người khác cũng ồn ào bày tỏ sự hứng thú đối với việc đầu tư nguyên thạch.
Vẻ mặt của Dương Dung rất buồn bã. Bà ta biết rõ chuyện đầu tư nguyên thạch kia, một khi những người ở đây đều đầu tư vào nó, thì mối quan hệ của bà và nhà Dương Khai Phú xem như chấm dứt.
Nhưng bây giờ bà ta không dám đi khuyên họ. Nếu không ai đưa tiền để Tiểu Bân trả nợ, vậy Tiểu Bân sẽ rơi xuống vũng bùn, không gượng dậy được nữa.
Không lừa Dương Khai Phú thì con trai bà ta sẽ khổ. Dương Dung không còn sự lựa chọn nào cả!
Tôn Hàn chau mày im lặng. Tuy anh không rõ chuyện đầu tư nguyên thạch là thế nào, nhưng với phán đoán của anh, muốn kiếm tiền từ việc này e là khó lắm.
Nhưng nếu anh lên tiếng, có lẽ cũng chẳng khuyên nhủ được ai.
Lòng tham của con người mà, không ngăn cản được đâu.
“Bác cả, chị Diệp Tô, anh họ, anh rể à…”
Từ Tiểu Bân gọi từng người một, rồi mới chậm rãi nói, “Chuyện đầu tư nguyên thạch này cụ thể ra sao thì cháu cũng đã nói với Diệp Tô, chắc hẳn tối qua mọi người cũng đã nghiên cứu kĩ rồi nhỉ?”
Những người kia liên tục gật đầu.
Bọn họ đều lên mạng tra cứu rồi, có người bảo đầu tư nguyên thạch là lừa đảo thôi, nhưng lại có nhiều người nói năm nay đã phát tài nhờ đầu tư nguyên thạch.
Nhất là họ đã nghe Diệp Tô kể rằng, Từ Tiểu Bân chỉ chơi một tháng mà đã mua được A8, hơn nữa còn có gần mười triệu tiền đầu tư nguyên thạch trong tài khoản.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Từ Tiểu Bân đã lái chiếc A8 đến đây mà, chuyện này chắc chắn là đáng tin!
“Cụ thể hơn thì cháu không giải thích nữa nhé. Nếu bác cả thực sự muốn mua thì đứa cháu này cũng có thể cam đoan với bác, trong vòng hai tháng, tiền của bác sẽ có thể tăng gấp đôi, thậm chí có khả năng tăng gấp ba!”
“Tất nhiên, tài khoản do mọi người tự mở. Mọi người thấy lúc nào thích hợp thì bán, chuyện này thì không cần nghe theo cháu”.
Nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, bọn họ lại càng tin tưởng hơn.
Dương Khai Phú sốt sắng hỏi, “Vậy nhà bác phải làm thế nào để đầu tư nguyên thạch?”
“Cái này thì chờ mọi người thống nhất và số tiền trước, sau đó cháu sẽ nhờ người ta lập tài khoản giúp mọi người. Mọi người cứ bỏ tiền vào để mua đầu tư nguyên thạch là được! Nhưng bác cả à, gia đình bác phải nhanh lên nhé. Sáng nay cháu mới gọi điện cho ông chủ phụ trách, tháng này chỉ còn số lượng là mười lăm triệu thôi”.
“Chẳng phải hôm qua cậu bảo còn ba mươi triệu à?”, Diệp Tô vội vàng hỏi.
Từ Tiểu Bân vờ cười gượng, “Chị họ à, đấy là hôm qua. Chỉ trong buổi tối hôm qua đã có một người mua mười triệu, còn có hơn năm triệu được bán ra!”
“Không ngại nói cho mọi người biết, qua ngày hôm nay, đừng nói là mười lăm triệu, e là một triệu cũng không có!”
Đây cũng là những gì mà ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy cậu ta, tiếp thị bỏ đói, tạo ra hiện tượng giả về khan hiếm hàng hoá, khiến người mua không muốn chần chừ nữa.