“Ngô Tuyết Phong, mấy ngày không gặp mà anh lớn gan hơn đấy nhỉ, dám cãi nhau với tôi à!”. Lý Huệ Dĩnh đi đến trước mặt Ngô Tuyết Phong, trực tiếp cười nhạo chế giễu.
Ngô Tuyết Phong sầm mặt, không nói gì.
Lâm Trung Trạch khinh thường ngồi xuống, ông ta nhìn chằm chằm Tôn Hàn đang ngồi thờ ơ, đột nhiên lấy xì gà ra kẹp trên ngón tay.
Lý Huệ Dĩnh lập tức lấy lòng nhận lấy điếu xì gà, sau đó ngậm lên môi châm lửa.
“Cậu chính là thanh niên đã ăn nói lớn lối trong điện thoại đúng không, ban đầu tôi còn tưởng là một tên du côn cỏn con ở Mục Thành, cũng chỉ thế mà thôi!”
“Anh bạn trẻ à, mẹ cậu không dạy cậu sao, sống không được quá ngông cuồng!”
Lâm Trung Trạch thấy Tôn Hàn rất lạ, ăn mặc cũng không giống đám du côn đầu đường, nhưng ông ta cũng không coi ra gì.
Những thanh niên trẻ tuổi thế này, trừ sự ngông cuồng và kiêu ngạo ra thì chẳng có thứ gì.
Giây trước vừa mới hung hăng như vậy, giây sau đã co đầu rụt cổ thành con mèo ngoan rồi.
“Thì sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi.
“Giám đốc Lâm, xì gà đây!”
Lâm Trung Trạch nhận lấy điếu xì gà, nói: “Hôm nay tôi rất bận, tôi còn phải đi với Huệ Dĩnh chọn quà sinh nhật cho anh Hoàng, không có thời gian để quan tâm đến các người”.
“Tôi nói thẳng luôn, tôi cũng chẳng coi cái xe Volkswagen quèn chỉ có một trăm nghìn tệ ra gì, nhưng Huệ Dĩnh nhà tôi không thể nào đi theo Ngô Tuyết Phong ba năm mà ra đi tay trắng được”.
“Cậu đưa cái xe đó cho Huệ Dĩnh thì hai người có thể chia tay trong hòa bình!”
Nói xong, Lâm Trung Trạch đột nhiên nhả một làn khói vào Tôn Hàn, khuôn mặt tràn đầy sự khinh miệt.
Lâm Trung Trạch đang đắc ý không hề để ý đến khuôn mặt cứng đờ của Tôn Hàn, ông ta tiếp tục nói: “Có thể cậu đã từng nghe nói đến anh Hoàng của tôi rồi đấy. Có biết Hoàng Tài không, đó chính là nhà cung cấp vật liệu kiến trúc nổi tiếng của Mục Thành này, là một nhân vật có máu mặt đấy”.
“Năm ngoái Hoàng Tài mới mất vợ, năm nay lại tìm một cô vợ trẻ trung xinh đẹp. Nghe nói đó là một cô giáo trẻ mới tốt nghiệp hai năm, anh Hoàng chính là tấm gương sáng của tôi!”
Lâm Trung Trạch tự nói tự nghe, ông ta nói nhiều vô cùng. Lúc ông ta nhắc đến Hoàng Tài, Ngô Tuyết Phong liền biến sắc.
Ông ta cố ý nói như vậy để hai thanh niên trẻ này hiểu rằng ông ta là ai, tiếp xúc được với những người có địa vị cao đến mức nào.
“Nói xong chưa?”
Nhưng Tôn Hàn hoàn toàn không biết Hoàng Tài.
“Ngô Tuyết Phong, bạn anh có bị ngu không vậy,mcó biết giám đốc Lâm của tôi là bạn thân với
Hoàng Tài không. Nếu tôi thực sự muốn xử lý mấy người thì e là các người không thấy được mặt trời ngày mai đâu! Lý Huệ Dinh liền nhân cơ hội các muon vai hum.
Sắc mặt Ngô Tuyết Phong tối sầm, liền thấp giọng nói bên tại Tên Hàn: Tên Hàn, cậu ở bên ngoài nên không biết, Hoàng Tài rất nổi danh ở Mục
Thành này, là một nhân vật mà cả hai giới hắc bạch đều phải kinh nết Chúng ta không thể chọc vào ông ta được đâu.
“Ha ha ha… Tôi còn tưởng cậu có thân phận thế nào, ai ngờ không sống trong Mục Thành. Tên nhóc này, tôi khuyên cậu hãy về nhà nhìn lại mình đi. Không nghe ngóng kỹ càng đã muốn ra mặt thay người khác, dễ chịu thiệt thòi lắm đấy!”
Lâm Trung Trạch nghe thấy, liền biết được Tôn Hàn là thanh niên trở về từ bên ngoài, thế nên chẳng còn kiêng dè gì cả. Ông ta liền giơ bàn tay lên định tát Tôn Hàn, tiện thể dạy cho anh đạo lý làm người.
Nhưng bàn tay của ông ta còn chưa chạm đến đã bị Tôn Hàn tóm lấy.
“Đau đau đau…”
Lâm Trung Trạch cảm thấy như bị một miếng sắt kẹp chặt, đau đớn truyền thẳng từ bàn tay lên hệ thần kinh, ông ta kêu gào thảm thiết.
“Ngô Tuyết Phong, mau bảo bạn anh thả giám đốc Lâm ra!”. Lý Huệ Dĩnh vô cùng hốt hoảng, không ngờ người này lại dám ra tay thật.
“Được, tôi thả!”
Tôn Hàn đột nhiên thả tay ra, Lâm Trung Trạch còn chưa kịp thở phào thì một tiếng ầm đã vang lên, rượu chảy dọc theo đầu ông ta xuống, còn dính cả máu.
Mà người gây ra chuyện này là Tôn Hàn thì lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh tiện tay vứt chai bia đã bị đập nát vào thùng rác, sau đó rút một tờ khăn giấy ra lau tay.
“Cú đánh này là đáp lại việc ông phả thuốc vào mặt tôi, coi như hòa. Bây giờ, chúng ta có thể nói về việc giữa Ngô Tuyết Phong và người phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ này”.
Không một tiếng động.
Ngô Tuyết Phong và Lý Huệ Dĩnh đều vô cùng kinh ngạc, Tôn Hàn dám… dùng chai bia đập lên đầu Lâm Trung Trạch!
Mà Lâm Trung Trạch sững ra một lúc, mãi mới ý thức được đầu mình đã bị đập vỡ. Ông ta nổi điên, gào thét chói tai: “Người trong quán bar này đều chết hết rồi à, có người định giết tôi này!”
“Có chuyện gì thế?”