Tôn Hàn chậm rãi nói tiếp: “Có điều những thứ này đều không quan trọng, giờ cái ghế này là của tôi. Một khi tôi còn ngồi trên chiếc ghế này thì bất kể là Thiên Cửu Môn hay là tập đoàn cửu Thành đều phải nghe theo chỉ thị của tôi”.
Giọng Tôn Hàn vô cùng bình thản nhưng lại rất bá đạo và có uy.
Trên bàn họp không ai nói câu nào, chỉ nghiêm túc lắng nghe, cũng có thể coi là biết nghe lời.
Đương nhiên Tôn Hàn thừa biết những người được phép tham gia cuộc họp cấp cao của tập đoàn cửu Thành này đều là nhân vật quan trọng ở các cấp khác nhau của Thiên cửu Môn, ai nấy đều có cái tôi rất lớn.
Muốn họ tâm phục khẩu phục một thanh niên chưa quá ba mươi tuổi thì đúng là nằm mơ.
Lý do không ai thế hiện sự không vui ra mặt hay buông lời châm chọc rất có khả năng là do họ đã nghe chuyện Tôn Hàn xử lý Tả Quân ở Tê Bắc.
Tôn Hàn không cần họ sùng bái anh, chỉ cần nghe lời là được.
Thực ra hôm nay anh khá hài lòng với biểu hiện của những người có mặt ở đây.
Có điều, một việc khiến anh không hài lòng là trên bàn họp còn hai vị trí trống.
Điều đó có nghĩa có người không tới
họp.
“Hai vị trí còn trống kia, để tôi đoán xem. Vị trí thứ nhất là của Kim Thất Lạc!”
Đột nhiên Tôn Hàn nhìn về phía một chiếc ghế trống rồi nói.
Mọi người trong phòng họp cũng bắt đầu xì xầm.
Ai cũng không ngờ rằng cậu chủ không chọn cách làm ngơ hai vị trí trống kia mà lại nói thẳng ra như vậy.
Việc này khác gì tự làm khó bản thân?
Có điều việc Tôn Hàn có thể đoán ra nhân vật đầu tiên vẳng mặt ở chiếc ghế bên trái là ai thì mọi người không hề ngạc nhiên.
Vị trí đó đương nhiên là chỗ của tổng giám đốc tập đoàn cửu Thành Kim Thất Lạc!
Kim Thất Lạc có thể được xếp vào hàng nguyên lão của Thiên cửu Môn.
Nhưng nhiêu đó chưa là gì.
Mười năm về trước, sau khi Phó Văn Húc vào tù, Thiên cửu Môn chia bè kéo phái, tập đoàn cửu Thành cũng gặp phải cuộc khủng hoảng chưa từng có trong lịch sử.
Lúc đó là Kim Thất Lạc đứng ra nhận lấy vị trí tống giám đốc.
Trong mười năm nay, lợi nhuận đa lĩnh vực của tập đoàn cửu Thành không những không đi xuống mà còn ổn định và tăng trưởng, giữ vững phong độ tập đoàn số một các tỉnh Tây Nam.
Có thể thấy rằng tài năng kinh doanh của Kim Thất Lạc ra sao.
Người dân Tây Nam có thể không biết Thiên cửu Môn nhưng không thể không biết tập đoàn cửu Thành!
Có thể nói, Kim Thất Lạc là người có công lao lớn nhất đối với việc ổn định nội bộ Thiên cửu Môn trong mười năm nay!
Hơn nữa, ông ta còn là người đứng đầu Thương Bộ của Thiên cửu Môn, được ngồi lên một trong những chiếc ghế quyền lực nhất.
Trong Thiên cửu Môn, vị thế của ông ta vô cùng quan trọng, thậm chí là không ai có thể động tới được.
Hôm nay lãnh đạo tập đoàn đều hay tin cậu chủ tới, Kim Thất Lạc đương nhiên không thể không biết.
Vậy mà ông ta chọn không đến thì chẳng khác nào ra oai phủ đầu, là một cách để nói rằng mình không thừa nhận thân phận cậu chủ Thiên cửu Môn của Tôn Hàn.
Vấn đề không nằm ở đây, mà ở chỗ tập đoàn này Kim Thất Lạc vốn là người nhiếp chính nên cho dù Tôn Hàn có ngồi lên ghế chủ tịch nhưng quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay ông ta.
Tôn Hàn hôm nay không nhắc đến tên ông ta còn được, coi như không có chuyện gì.
Nhưng một khi anh đã nói ra tên của Kim Thất Lạc thì đúng là tự đào hố cho mình nhảy vào.
Nói trắng ra thì chẳng ai tin Tôn Hàn sẽ xử lý được Kim Thất Lạc.
Nhưng Tôn Hàn chẳng để ý đến vấn đề này, anh chỉ khẽ mỉm cười như thể việc Kim Thất Lạc vắng mặt hôm nay đối với anh chẳng phải chuyện gì to tát. Anh lại nhìn sang chiếc ghế ở góc bên phải rồi cười nói: “Còn vị trí đó là của Thẩm Vấn?”
Thẩm Vấn vốn không phải là người của tập đoàn cửu Thành nhưng lại có một vị trí trong tập đoàn này.
Cũng là do ông ta không muốn, nếu không thì cái ghế tổng giám đốc tập đoàn đã là của ông ta rồi.
Thẩm Vấn cũng là người đứng đầu bộ thần bí nhất của Thiên cửu Môn – Ám Bộ.
Không ai nói gì.
Có thể xử lý được Tả Quân, chứng tỏ cậu chủ này cũng không phải dạng vừa.
Nhưng giờ trong nội bộ Thiên cửu Môn thì hai người lợi hại và có quyền lực lớn nhất chính là Kim Thất Lạc và Thấm Vấn.
Hôm nay cậu chủ quay về mà Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn không tới, chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Còn những người ở đây không thể xen vào, cũng không thể hỏi han về vấn đề này.
“Được rồi, xem ra hai người họ không hoan nghênh cậu chủ mới như tôi. Có điều không sao, ngày tháng phía sau còn dài. Tạm thời như vậy đi, tan họp”.
Tôn Hàn không nhiều lời mà cho tan họp luôn.