Bác sĩ cũng kê thuốc rồi mà anh vẫn còn nói không phải.
Tôn Hàn không lòng vòng mà nói thẳng: “Tôi thấy tình trạng của cô Thẩm chắc cũng phải uống mấy ngày thuốc cảm rồi, trong đó không thiếu các loại đặc trị. Cô Thẩm này, nếu đúng là cô bị cúm thật thì phải khỏi từ lâu rồi chứ!”
Chuyện này…
Thẩm Tri Thu không nói gì được
nữa.
Tinh trạng bệnh của cô ta đã kéo dài mấy ngày rồi, cũng chính vì vậy mà công việc cũng bị đình trệ.
Nghe Tôn Hàn nói vậy, cô ta mới phát hiện nếu đúng là mình bị cảm nặng thì ít ra cũng phải đỡ một chút sau khi uống bao nhiêu thuốc như vậy chứ.
Nhưng tình trạng đau đầu còn ngày một nghiêm trọng hơn.
Lẽ nào bác sĩ chẩn đoán nhầm bệnh rồi?
“Cô Thẩm, bác sĩ tây y chỉ chú trọng tình trạng bệnh, còn bác sĩ đông y thì thăm khám hỏi han, trông cô thế này, tôi thấy thật sự không phải bị cúm đâu”.
“Nếu cô không tin thì cứ đi tìm một thầy lang nhiều kinh nghiệm mà khám, là biết ngay tôi có nói thật hay không”.
Câu nói này khiến Thẩm Tri Thu tin tưởng Tôn Hàn hơn phần nào.
Cô ta thử hỏi dò: “Thế bệnh của tôi có nghiêm trọng không? Giờ phải làm sao?”
Tôn Hàn cười đáp: “Không nghiêm trọng quá đâu, uống vài thang thuốc bổ
khí huyết rồi nghỉ ngơi thêm mấy hôm là đỡ”.
“Nhưng cô đừng uống thuốc cảm nữa, loại thuốc này chỉ làm giảm triệu chứng, trong khi vấn đề của cô là làm việc quá sức kèm thiếu máu, càng uống sẽ càng làm tình trạng bệnh năng hơn thôi”.
“Nếu cô tin tôi thì tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc, sau đó cô nhờ người đi mua về sắc uống mà xem. Tôi không dám nói công dụng sẽ thấy ngay, nhưng cô uống rồi ngủ một giấc, tôi đảm bảo ngày mai, cô sẽ thấy tinh thần sảng khoái hơn”.
Biết bao căn bệnh nan y oái oăm Tôn Hàn còn xử lý được, huống chi mấy bệnh lặt vặt này.
“Thế phiền cậu rồi”, Thẩm Tri Thu lấy giấy bút ở trong túi ra.
Rốt cuộc đơn thuốc này có ổn không thì mang tới gặp bác sĩ là biết ngay.
Chẳng mấy chốc, Tôn Hàn đã viết xong đơn thuốc rồi trả lại cho Thẩm Tri Thu.
Các phương thuốc mà anh dùng là đương quy, táo đỏ cực dễ mua, điều này khiến sự hoài nghi của Thẩm Tri Thu giảm thêm một chút.
Hơn nữa…
“Chữ cậu đẹp thật đấy!”, Thẩm Tri Thu khen thật lòng.
Dù chữ của Tôn Hàn không uốn lượn như các thầy thư pháp, song lại có một nét khí thế riêng.
Dù chỉ đặt bút viết đại mấy chữ mà cũng không bắt được một lỗi nào.
Con người trông phi phàm, chữ viết cũng rất đẹp.
Kiểu người như thế này chắc chắn không thể tầm thường được.
Tôn Hàn khẽ nhếch miệng: “Cảm
ơn”.
“À, tôi rời làng giải trí từ năm mười tám tuổi, tới nay là mười ba năm rồi, sao cậu vẫn nhận ra tôi?”, bây giờ hai người cũng coi như quen biết rồi, Thấm Tri Thu tò mò hỏi.
Khi rời làng giải trì, Thẩm Tri Thu đang trong độ tuổi dậy thì, còn giờ thì đã hơn ba mươi, nét ngây ngô của ngày xưa đã không còn nữa.
Nếu cô ta không nói tên thì rất ít người có thế nhận ra.
“Vì tôi là fan cứng của cô Thấm! Tôi rất thích vai Tiểu Yến của cô trong phim ‘Người một nhà’. Khi ấy, tôi thấy cô Thẩm như chị gái của tôi vậy… À, giờ sao cô lại ở Tê Bắc?”, Tôn Hàn quan tâm hỏi.
Ký ức của tuổi thơ luôn rất ngọt ngào.