“Đồng Đồng đang xem hoạt hình à?”
Liễu Y Y đã chăm sóc Đồng Đồng khá lâu thế nên biết rõ thói quen sinh hoạt của cô bé.
“Ừ”.
“Một giờ chiều mai có hoạt động gia đình ở trường cô bé, anh định làm thế nào?”
Nghe thấy cô hỏi mình vấn đề này, Tôn Hàn sững ra: “Em biết sao?”
“Mấy ngày trước tôi đã biết rồi, anh không xem trong nhóm chat phụ huynh của Đồng Đồng à?”
Liễu Y Y hơi bực mình, Tôn Hàn làm bố kiểu gì vậy?
Tôn Hàn hơi chột dạ: “Anh không để ý mà!”
“Nói ngắn gọn thôi, khoảng mười hai rưỡi trưa mai anh lái xe đến đợi tôi ở trước cổng siêu thị đối diện nhà tôi, chú ý đừng để mẹ tôi nhìn thấy, tôi sẽ đi với anh!”, Liễu Y Y hình như hơi sốt ruột.
Bên kia có tiếng nước rào rào.
Đột nhiên Tôn Hàn hơi tò mò: “Em đang làm gì vậy?”
“Tôi đang tắm. Nếu không thì làm sao tôi gọi điện cho anh được? Nếu mẹ tôi mà biết tôi liên lạc với anh thì tôi chết chắc! Tôi cũng chỉ có thể nhân lúc đi tắm để gọi điện cho anh thôi!”
Tôn Hàn: “…..”
“Được, mai anh đến đón em!”
Tôn Hàn không ngờ lại tự dưng tìm thấy ánh sáng trong ngõ cụt như thế này! Hóa ra Liễu Y Y vẫn luôn nhớ đến chuyện này.
Cô chăm sóc cho Đồng Đồng tỷ mỉ và tận tâm hơn anh nhiều.
“Phải rồi Tôn Hàn, anh đừng lừa tôi, anh thực sự đã tìm được…con gái tôi rồi sao?”. Đột nhiên, giọng nói trầm thấp run rẩy của Liễu Y Y vang lên.
“Ừ, hai ngày sau anh sẽ sắp xếp để hai mẹ con nhận nhau!”, Tôn Hàn gật đầu.
“Được!”, Liễu Y Y thở phào một hơi.
….
Trong quán cà phê Thượng Phẩm.
Thẩm Nguyệt ngồi đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi, người đàn ông đó chính là bạn trai của Thẩm Nguyệt, Thiệu Tuấn.
Thầm Nguyệt hỏi với giọng khó hiểu: “Thiệu Tuấn, tối thế này rồi anh còn gọi em ra đây làm gì?”
“Tiểu Nguyệt, chúng ta chia tay đi!”. Thiệu Tuấn đột nhiên nói, đôi mắt anh ta lóe lên sự đau khổ.
Thẩm Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Có phải do bố em ép anh không?”
“Tiểu Nguyệt, không phải do chú đâu! Là tại anh hết, anh kinh doanh bị đối tác lừa, người ta ôm mấy triệu tệ rồi chạy trốn!”
“Tiểu Nguyệt, giờ anh nợ nần chồng chất, anh không thể đem lại hạnh phúc cho em!””. Thiệu Tuấn tát một cái thật mạnh lên mặt, anh ta vô cùng hối hận.
“Mấy triệu tệ sao? Em có mà!”, Thẩm Nguyệt không hề do dự mà thốt ra ngay.
“Nhưng anh không thể dùng tiền của em được!”
“Cái gì mà của anh với của em, anh không coi em là bạn gái à? Bây giờ em không có nhiều tiền mặt, nhưng nếu bán xe, đồ trang sức và cả những đồ chơi mà ông và bố tặng em hồi còn nhỏ thì dù thế nào cũng gom được năm triệu tệ, có đủ không?”