“Cô ta xin được gặp cậu”.
Câu cuối cùng này mới là trọng điểm.
Vốn Tôn Hàn định nói chẳng có gì để gặp nữa cả, anh đã từng nhắc đến ngày hôm nay cs Lâm Mỹ Quyên rồi, nhưng sự thảm hại này là do nhà họ Lâm tự chuốc lấy.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Tôn Hàn lại thay đổi chủ ý: “Được, ông hãy sắp xếp thời gian cho tôi gặp cô ta, tôi cũng muốn xem vợ cũ của mình còn điều gì muốn nói”.
“Vâng!
I/
Từ Khang Niên gật đầu rồi nói tiếp: “Việc tiếp theo là về ông Phó, trại giam báo tin là ông Phó sắp không gắng gượng được nữa rồi”.
Vù!
Tôn Hàn híp mắt lại, gương mặt cũng hiện lên vẻ âm hiểm, anh lẩm bẩm: “Cuối cùng ông ta cũng đến giới hạn rồi sao?”
Phó Văn Húc năm nay chưa đến năm mươi tuổi, lẽ ra đang độ tuổi huy hoàng nhất, nhưng lại phải đối mặt với sự lựa chọn sống chết.
“Công tử cũng biết rồi, từ lúc vào tù, ông Phó không còn chút ý chí nào nữa, tinh thần cũng sa sút rồi. Bây giờ, ông ấy đã giao gánh nặng Thiên cửu Môn sang cho công tử nên không còn vướng bận gì nữa”.
“Đèn dầu đã cạn, đèn tắt chỉ là vấn đề sớm muộn thôi”.
Tôn Hàn gật đầu.
Cũng phải.
Nếu Phó Văn Húc muốn sống tiếp thì chỉ cần điều trị tốt, như vậy có sống thêm mười năm cũng được.
Nhưng một người không còn đoái hoài tới thời gian sống của mình nữa thì sao có thể sống tiếp được đây?
“Được rồi, năm nay tôi sẽ đến trại giam”, Tôn Hàn ảo não nói.
Từ Khang Niên nghe thấy vậy thì sốt sắng hẳn lên: “Công tử, tết mà đến đó xui xẻo lắm”.
“Tôi không mê tín! Tạm thời cứ sắp xếp vậy đi, nhưng ông Phó khá để tâm đến chuyện này nên tạm thời đừng cho ông ta biết chuyện vội”.
“Dạ… vâng!”
Việc mà công tử đã quyết, Từ Khang Niên cũng không thể khuyên nhủ.
Đột nhiên Tôn Hàn đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, ngắm nhìn đường phố sầm uất của Giang Châu.
“Không ngờ tôi đã về Giang Châu lâu đến vậy rồi, việc cần làm cũng làm hòm hòm, nhưng trong lòng vẫn thấy trống trải, không biết tiếp theo sẽ thế nào đây”.
Thật ra câu nói này chỉ là một lời ca thán.
Vì sắp tới, anh sẽ phải đến tỉnh Tây.
Anh cần phải thu thập thế lực của Thiên Cửu Môn, sau đó dồn toàn lực chuẩn bị chiến đấu rồi chờ Giang Lệ đến.
Dù Tôn Hàn không hiểu Giang Lệ, nhưng Phó Văn Húc lại là người hiểu rõ ông ta nhất trên đời này.
Giang Lệ là người tự phụ độc tài, không đạt được mục đích sẽ không thôi.
Mười năm trước, Giang Lệ đã xâm chiếm thế giới ngầm của Tây Nam nhưng đã bại dưới tay Phó Văn Húc, nhưng thời hạn mười năm đã tới, kiểu gì ông ta cũng mò tới tiếp.
Dù chỉ để bù đắp cho những mất mát của ngày xưa.
Kiểu gì cũng vậy.
Trận chiến năm sau chắc chắn sẽ diễn ra.
Tôn Hàn chưa từng nghĩ sẽ thấy Lâm Mỹ Quyên trong bộ dạng này.
Trong một quán trà ven sông.
Lâm Mỹ Quyên ăn mặc xộc xệch, đầu tóc luôn chỉnh chu cũng rối bời, không còn mượt mà nữa.
Mặt mũi cô ta hốc hác, chắc gần đây không được ngủ ngon giấc.
Trong ký ức của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên rất quan tâm đến việc trang điểm, bắt cô ta để mặt mộc ra ngoài đường thì thà giết cô ta đi còn hơn.
Cô ta chưa bao giờ trông như ăn mày thế này.
“Thấy tôi trong bộ dạng này, có phải anh vui lắm không?”, Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn rồi nói với vẻ và tự giễu vừa đáng thương.
“Tôi chưa sai người đi đòi tiền nhà cô, cô đang tỏ ra đáng thương với tôi à?”, Tôn Hàn lạnh giọng hỏi.
Điều khiến Lâm Mỹ Quyên thấy thất vọng là trong ánh mắt của Tôn Hàn không có một chút thương xót nào.
“Đấy là chuyện sớm muộn thôi, anh làm nhiều việc như vậy, lẽ nào lại tha cho nhà tôi chắc! Tôn Hàn, anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Lâm Mỹ Quyên không phủ nhận việc mình cố ý không trang điếm ra đường đế diễn vẻ đáng thương, nhưng cô ta thật sự mong Tôn Hàn có thể tha cho mình và người nhà của mình.
“Cô đã nói dối rằng mình mang thai để lừa tôi cưới cô!”
“Sau đó Lâm Hạo gây ra chuyện, cô lại bắt tôi nhận tội thay cậu ta”.
“Đế chiếm gia nghiệp của tôi, bố con cô đã bắt cóc đứa bé mà Liễu Y Y sinh ra rồi tiếp tục uy hiếp tôi!”