“Nhưng vẫn chưa đủ quả quyết tàn nhẫn!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Trước đây tôi xem việc làm chủ nhân Thiên cửu môn là lời hứa với Phó Văn Húc, chưa từng nghĩ mình phải làm sao để hoàn thành tốt vai trò chủ nhân này. Phó Văn Húc cũng chưa từng dạy tôi, có lẽ vì muốn mọi chuyện thuận theo ý của tôi”.
“Nhưng tôi chợt hiếu ra một điều, Thiên Cửu môn là một tổ chức có lợi ích khổng lồ với ma quỷ lộng hành, mà lợi ích trong đó đủ lớn để khơi dậy sự thèm khát của rất nhiều kẻ có dã tâm”.
“Cuộc chiến giữa những kẻ có dã tâm, thì cần phải không từ thủ đoạn. Tôi của ngày trước đã quá nhân từ”.
Những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng anh, sau buổi gặp Lý Hắc Tử ngày hôm nay.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đấu trí với Lý Hắc Tử, mà lần nào anh cũng chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, chưa từng dùng thủ đoạn quá đáng.
Nhưng kết quả là Lý Hắc Tử lật lọng năm lần bảy lượt, anh không hề nhìn thấy thành ý của ông ta.
Hạng người này tựa như một con chó được cho ăn mãi mà vẫn không thấy no vậy!
Không cho ông ta nếm mùi đau khổ, ông ta sẽ không biết khuất phục.
Từ Khang Niên không nói gì. Thật ra ông ấy khá thích tính cách hiện giờ của Tôn Hàn.
Nhưng đó là chủ nhân của Thiên Cửu môn, dù tính tình có ra sao, cũng không đến lượt ông ấy thích hay không thích.
Thế nhưng ông ấy cảm thấy đối phương đang dần biến chất.
Biết đâu có một ngày nào đó, Tôn Hàn sẽ trở thành bạo quân của Thiên Cửu môn!
Chỉ là, những chuyện này không thể dự đoán, cũng không thể ngăn cản.
Hôm sau, Tôn Hàn hẹn Hàn Hướng Đông uống trà.
Hàn Hướng Đông thấy rất khó hiểu. Bây giờ Tôn Hàn nên nhanh chóng đối phó với Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử mới phải, sao lại rỗi rãi hẹn anh ta đi uống trà chứ.
“Tò mò vì sao tôi đến tìm anh phải không?”, trong quán trà, Tôn Hàn chậm rãi nhấc nắp chén trà lên.
Không hề phủ nhận, Hàn Hướng Đông khẽ gật đầu, “Tôi rất tò mò”.
Tôn Hàn lấy bao thuốc ra, châm cho mình một điếu rồi đưa một điếu cho Hàn Hướng Đông. Châm thuốc xong, anh mới rít một hơi rồi nói, “Nghe nói trước đây nội bộ Thiên cửu môn rất thích so tài quyền anh để giải quyết tranh chấp nội bộ?”
Hàn Hướng Đông thắc mắc, “Sao vậy?”
Đó là cách làm của thế hệ trước, thời ấy là thời đại của đao kiếm. Không giống bây giờ, rất nhiều thứ được vận hành theo quy luật kinh tế.
“Dùng danh nghĩa của tôi để tổ chức một sàn đấu luân phiên, bảy vị tướng của Thiên cửu môn đều phải tham gia. Phía tôi thì ngoại trừ tôi ra, sẽ có thêm một người ra đấu, còn phía họ có thể có bảy người!”
“Nếu như thua, tôi sẽ rời khỏi Thiên Cửu môn ngay sau đó!”
“Họ thua…”
Sắc mặt của Tôn Hàn trầm xuống, “Thuận theo hoặc mất mạng!”
Soạt!
Nghe vậy, Hàn Hướng Đông lập tức biến sắc, “Cậu…”
Anh ta không ngờ Tôn Hàn lại đặt cược lớn đến vậy.
Quy tắc trước đây là một khi đã lên võ đài thì sống chết do trời. Nhưng dù sao đó cũng là trận đấu nội bộ, bình thường sẽ không đánh đến mức không chừa đường lui.
Nhưng Tôn Hàn làm vậy thì đúng là không chừa bất kỳ đường lui nào nữa.
“Việc thu hồi của cậu không được thuận lợi lắm à?”, Hàn Hướng Đông hỏi.
Ánh mắt của Tôn Hàn lạnh như băng, “Quả thật không thuận lợi, nhưng tôi chọn cách làm này không phải vì nguyên nhân đó”.
“Mà vì đám người ấy chỉ là chó nhưng lại cho rằng bản thân mình là sói”.
“Chút kiên nhẫn của tôi đã cạn rồi”.
“Hai người đến tfnh lỵ à, đến đây làm gì thế?”
Ba ngày sau, Tôn Hàn bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ nuôi vào sáng sớm, vẻ mặt cũng khá kinh ngạc.
Sau khi anh rời khỏi Mục Thành, có lẽ vì mẹ nuôi và em trai cảm thấy anh đưa cho họ ít tiền quá, nên chưa từng liên lạc với anh.
Nhưng không ngờ, lần này họ gọi anh còn nói là sắp đến tỉnh lỵ.
“Đến ăn cưới! Là Diệp Tô, con gái nuôi của nhà bác cả! Chắc là con vẫn nhớ. Hồi các con còn đi học, họ hàng trong nhà hay trêu hai đứa trông giống một đôi ấy!”, giọng Dương Dung nghe có ý nịnh nọt vang lên trong điện thoại.
“Diệp Tô?”
Tôn Hàn vừa nghe máy vừa mở rèm cửa sổ, cuối cùng cũng nhớ ra.
Trước đây gia đình mẹ nuôi cũng có những người rất giàu có. Bác cả Dương Khai Phú đã làm về hợp kim nhôm từ rất sớm, nghe nói tài sản lên đến mấy triệu tệ.
Chẳng qua Dương Khai Phú không phải là anh ruột của mẹ nuôi, cả hai là anh em họ thôi. Vậy nên đôi bên mỗi năm chỉ ăn vài bữa cơm với nhau chứ không thân thiết lắm.
Đừng nói đến việc giúp đỡ, người ta giàu là chuyện của người ta, dựa vào cái gì mà giúp đỡ họ chứ.