Tô Vấn Long bước tới: “Khí thế thì cậu không thua, nhưng nếu đánh nhau thật thì tôi e cậu vẫn hơi non đấy. Giang Lệ đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi, nếu cậu định làm châu chấu đá xe thì đừng lôi tôi vào, tôi sợ chết lắm”.
Dứt lời, Tô Vấn Long cũng bỏ đi.
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử cũng đi tới rồi nhìn Tôn Hàn, nói: “Nếu cậu tự thấy không đối phó với Giang Lệ được thì đừng xí phần nữa, chỉ cần cậu nhường vị trí thủ lĩnh của Thiên cửu Môn cho tôi thì tôi sẽ đối phó ông ta”.
Nói rồi, Lý Hắc Tử cũng ung dung rời đi.
Tôn Hàn không nói một lời, chỉ biết thầm cười khổ.
Hôm nay, Giang Lệ đã hạ chiếu thư rồi, tháng tư nhất định ông ta sẽ đến để chiếm lĩnh nơi này.
Nhưng hiện giờ, Thiên cửu Môn đang bị chia năm xẻ bảy, vậy phải đối địch sao đây?
Tô Vấn Long không muốn dính vào chuyện này.
Lý Hắc Tử muốn ra mặt, nhưng điều kiện là để ông ta trở thành thủ lĩnh để đấu trực diện với Giang Lệ.
Tả Quân còn chẳng thèm đến dự đám tang của Phó Văn Húc, nên không rõ thái độ ra sao.
Trước kia, bảy đại tướng của Thiên Cửu Môn chết khiến môn phái bị chia cắt, nên giờ chỉ còn ba người này là mạnh nhất thôi.
Nhưng họ lại không đồng lòng.
Với tình trạng hiện giờ mà Thiên cửu Môn đối đầu với Giang Lệ thì úng là không có chút khả năng chiến thắng nào.
Tôn Hàn chỉ thấy mệt mỏi.
“Công tử…”
Từ Khang Niên định nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi.
“Không cần nói gì nữa cả, tiếp tục nghi lễ đi”.
Lễ tang còn chưa kết thúc nên phải cử hành tiếp.
Hôm nay là mồng một tết, cũng là tháng hai dương rồi.
Còn hai tháng nữa là Giang Lệ sẽ
đến.
Nhưng đó là chuyện trong tương lai nên giờ không việc gì phải vội.
Bận bịu đến năm giờ chiều thì lễ tang của Phó Văn Húc cũng xong xuôi.
Tôn Hàn cùng Từ Khang Niên về Giang Châu, đến nơi đã là chín giờ tối.
về biệt thự xong, Tôn Hàn đi ngủ ngay.
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn dẫn Từ hạ đi siêu thị mua quà, sau đó lái xe đến nhà Liễu Y Y.
Tối qua, Liễu Y Y đã gửi tin nhắn cho anh, bảo anh hôm nay đến nhà mình ăn cơm, ngoài ra còn nhấn mạnh là ý của Tiết Lan.
“Bố, cô!”
Thấy Tôn Hàn và Từ Hạ đi vào, Đồng Đồng vui vẻ nhảy nhót.
“Đồng Đồng có ngoan không?”
“Có ạ!”
Dạo này, Đồng Đồng đều ở nhà của Liễu Y Y, có lẽ sau này cũng vậy.
Vì cô bé là con gái của Liễu Y Y mà.
Còn Tôn Hàn đã chuẩn bị xong xuôi để năm nay đến tỉnh Tây nên không có thời gian chăm sóc Đồng Đồng, lựa chọn tốt nhất chính là để cô bé đến ở với Liễu Y Y.
Xem ra cô bé thích ứng rất tốt với môi trường mới này.
“Đây là quà cháu mua tặng cô ạ!”, Tôn Hàn đặt Đồng Đồng xuống rồi nói với Tiết Lan đang đi ra đi vào giữa phòng bếp và phòng khách.
“Để đó đi”, Tiết Lan lạnh lùng nói.
Đương nhiên bà ấy chưa thể có thiện cảm với Tôn Hàn ngay được.
Vì chuyện anh từng xâm phạm Liễu Y Y năm xưa đã đẩy hai mẹ còn bà ấy vào nghịch cảnh.
Nhưng đó là chuyện đã qua rồi.
Bây giờ Tôn Hàn đã quay về, còn giúp Liễu Y Y vứt bỏ được quá khứ, song anh lại không chịu cưới con gái bà.
Sao lại lãng phí tình cảm như vậy?
Có lẽ Tiết Lan cũng đoán ra được gì đó, chắc Tôn Hàn có lý do của mình nên bà cũng không thể có thái độ vui vẻ với anh được.
“Được rồi, anh ngồi xem ti vi với Đồng Đồng đi, cơm sắp xong rồi, chờ thêm một vị khách nữa đã”.
Lúc này, Liễu Y Y đi tới nói.
Nhưng nghe sao cũng thấy cách nói của cô hệt như một người vợ đang nói với chồng mình.
“Anh, em thấy chị Liễu Y Y rất tốt, đã thế còn là mẹ của đồng đồng, tại sao anh không thử ở bên cạnh chị ấy? Em thấy rõ ràng anh cũng thích chị ấy cơ mà!”
Từ Hạ ngồi xuống sofa rồi thì thầm nói với Tôn Hàn.