Sau khi cúp máy, hắn ta đập mạnh chiếc điện thoại vào tay Tôn Hàn, nhanh chóng chạy về phía phòng họp.
Cả công ty bổng chốc nổ tung.
Nhìn bộ dạng của Vương Bách Xuyên kìa, lẽ nào vị trí tống giám đốc mà hắn ta cầm chắc mười mươi thực sự bị người này “nhảy dù“ xuống cướp mất?
Tất cả mọi người bàn tán xôn xao.
Tôn Hàn không đế tâm tới điều này, quay người sang Liễu Y Y đang nhìn anh chằm chằm, giọng nói lãnh đạm: “Tới phòng làm việc của tôi!”
Bên trong phòng họp.
Vương Bách Xuyên tức đến mức đi qua đi lại: “Tổng giám đốc Lý, chúng ta đã giao kèo trước rồi, anh thăng tiến lên tổng bộ, tôi chính là tổng giám đốc chi nhánh! Bây giờ cả công ty đều biết tôi sắp thăng chức lên làm tổng giám đốc, đúng lúc này
anh bỗng nuốt lời, anh định đế người trong công tỵ nghĩ gì về tôi?”
Lý Tông Đạo khoảng chừng năm mươi tuổi, biếu cảm trông khá bất lực: “Tôi có cách gì được chứ, đây là mệnh lệnh do tống giám đốc đích thân đưa ra”
“Bách Xuyên, tên Tôn Hàn này là cậu ấm từ bên trên xuống đây đế đánh bóng tên tuổi, không ở lại lâu đâu, cậu cố chịu đựng đi!”
“Chịu? Được thôi, anh trả hết đống đồ mà tôi “cúng” cho anh hằng năm đây, tôi sẽ cắn răng chịu đựng!”, Vương Bách Xuyên đã mất hết lý trí, câu gì cũng dám nói.
Nếu không thể đuối được tên Tôn Hàn kia đỉ, không trả được mối thù này, hắn ta không còn mặt mũi nào ở công ty nữa!
Lý Tỏng Đạo cũng giận tím mặt, quát ầm lên: “Vương Bách Xuyên, cậu hồ đồ rồi phải không? Bao nhiêu năm qua, nếu không có tôi che chờ, cậu có thế thăng quan tiến chức nhanh như thế chẳc? Nếu không có tôi, chỉ với những chuyện đời tư ê chề kia, cậu đã bị đuổi cổ từ lâu rồi!”
“Hờ hờ, bây giờ tôi sắp đỉ rồi, cậu định trở mặt chứ gì?”
Vương Bách Xuyên chẳng buồn kiêng dè gì nữa: “Tôi không cần biết, nếu anh không thế giúp tôi ngồi lên vị trí tổng giám đốc thì anh cũng đừng hòng thăng chức! Tôi sẽ báo cáo việc anh nhận hối lộ trong những năm qua lên tổng bộ của công ty!”
“Cùng lắm thì tôi không làm ở đây nữa, còn anh sẽ phải ngồi tù đấy!”
Lý Tông Đạo:
Ông ta tuyệt nhiên không nghĩ rằng Vương Bách Xuyên có thể nói ra mấy câu này, đúng là cái thứ vô ơn, uổng công ông ta chăm bẵm bao năm nay.
Nhưng ông ta cũng không dám đặt cược, một khi Vương Bách Xuyên bóc trần ông ta, chắc chắn không thoát được cảnh bóc lịch rồi.
Giọng điệu của Lý Tông Đạo đành hòa hoãn hơn, an ủi cơn giận của Vương Bách Xuyên: “Bách Xuyên, vị trí tổng giám đốc không phải trò đùa của con trẻ. Cho dù Tôn Hàn này có chống lưng to cũng chưa chắc đã ngồi vững được. Hay là, chúng ta tính thử xem?”
“Tính thế nào?”, Vương Bách Xuyên nới lỏng cà vạt trên cố.
BỊ nắm thóp nẻn dù có căm hận Vương Bách Xuyên tới cỡ nào thì Lý Tông Đạo vẵn phải giúp hắn
ta nghĩ cách, bèn nói: “KPI!”
“Thay đối vị trí tổng giám đốc của chi nhánh không phải chuyện nhỏ, cho dù đã thăng chức, tôi vẫn điều khiển chi nhánh Giang Châu từ xa trong một thời gian”.
“Bây giờ vụ mùa thu đã qua được một nửa, thành phố Giang Châu vẫn còn KPI khoảng năm mươi triệu chưa hoàn thành. Chỉ cần cậu đạt được trên bốn mươi triệu, khi cản nhắc đôi bên, tôi có thế nói đôi câu với tống công ty, đối cho tên Tôn Hàn này xuống”.
“Tôn Hàn từ bên ngoài nhảy vào, không có bất kỳ quan hệ gì. Ekip kinh doanh trong công ty toàn là người của cậu, không đến mức chỉ có tí việc này mà cậu không làm được chứ?”
“Chuyện này…”
Vương Bách Xuyên nghiền ngẫm trong chốc lát rồi giớ giọng nham hiếm: “Thế được rồi, tôi sẽ cho nó một “khởi đầu thuận lợi”. Tôi có thể đánh tiếng với giám đốc thu mua bên bách hóa thời trang Near, đế họ hủy đơn hàng trị giá mười triệu tệ với công ty ta!”
“Vừa mới nhậm chức đã gặp cảnh khách hàng cũ hủy đơn, tôi muốn xem thử tên Tôn Hàn này ăn nói thế nào với người trong công ty!”
“Ngoài ra, tôi bị ốm, cần phải xin nghỉ ngơi vài ngày!”
Chỉ cần hằn ta không ở công ty, công ty xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn ta. Tất cả thất trách sẽ do tên Tôn Hàn kia gánh vác.
“Cũng được”.
Vương Bách Xuyên hầm hừ: “Không đuối được thằng Tôn Hàn và con nhò ti tiện Liều Y Y kia ra khỏi công ty, ông đây không mang họ Vương nữa!”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.