Nhân viên phục vụ kia mặc dù không muốn nói nhưng giờ đã bị đoán trúng tim đen nên chỉ đành gật đầu.
Loại cá tầm La Lan này vô cùng đắt đỏ, hơn nữa cứ ra khỏi nước là sẽ chết. Ngoài ra, điểm đặc biệt của nó là phải ăn ngay sau khi giết thịt thì mới giữ được hương vị thơm ngon độc đáo.
Cho nên trong số các nguyên liệu món ăn trong nhà hàng không có loại cá tầm này.
Khách muốn đặt món này thì phải đặt trước.
Tôn Hàn đã đặt trước, nhưng vấn đề là ở chỗ có vị khách khác cũng muốn gọi món này nhưng lại không hề đặt trước.
“Sao vậy?”, Liễu Y Y bước tới hỏi.
“Món cá tầm La Lan chúng ta đặt đã được ‘nhường’ cho vị khách quý hơn rồi”, giọng Tôn Hàn nghe có vẻ hơi kỳ lạ”.
Nhân viên phục vụ cúi thấp đầu.
Dù nhân viên này không thừa nhận nhưng sự thật mười mươi đã rõ.
Nếu không thì làm gì có chuyện con cá đó lại được nhường cho vị khách khác.
“Chỉ là một con cá thôi, không ăn thì cũng có sao đâu, thôi bỏ đi”, Liễu Y Y lại nghĩ rất thoáng, cũng không muốn làm khó nhân viên phục vụ.
Tôn Hàn cũng bất giác gật đầu, thực ra anh cũng nghĩ như vậy.
Tính toán chi li vì một con cá, quả thực không đáng.
Nhân viên phục vụ mừng như mở cờ trong bụng, trước đó chỉ lo vị khách họ Tôn này cắn chặt không buông.
Rõ ràng là nhà hàng bọn họ đuối lý, nếu chuyện này xé ra to thì họ cũng không biết giải thích thế nào.
“Ồ, hóa ra con cá này là của cô! Liễu Y Y, đúng là trùng hợp thật!”
Đúng lúc này, một giọng nói nghe như của người ngoại tỉnh vang lên.
Tôn Hàn và Liễu Y Y cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo lông chồn màu trắng đang bước tới.
Nhờ sự trợ giúp của lớp trang điểm mà người phụ nữ đó trông rất trắng, nhìn khá xinh đẹp.
Liễu Y Y đã nhận ra đó là ai, cô bất giác cau mày nói: “Lưu Phương Phương, không phải cô đã ra tỉnh ngoài công tác sao? Sao lại quay lại đây?”
“Năm hết Tết đến rồi, chẳng phải tôi cũng phải áo gấm về làng hay sao!”
Người phụ nữ tên Lưu Phương Phương kia ha ha cười lớn rồi nói tiếp: “Có điều lần này trở về ngoài việc đón Tết ra, tôi còn về cùng giám đốc công ty tôi. Cô biết nhà họ Đường ở Ma Đô không? Tôi làm việc cho tập đoàn Đường Thị của Ma Đô đó!”
“Thực ra tôi về đã lâu rồi, chỉ là vẫn chưa gặp được cô. Tôi còn tưởng cô đã lấy chồng rồi chứ”.
“Cái gì, đây là bạn trai cô sao?”
Nghe lời Lưu Phương Phương nói thì có vẻ bình thường, nhưng giọng điệu của cô ta nghe kiểu gì cũng có vẻ khiêu khích và khoe khoang.
Tôn Hàn nghe mình bị hỏi tới thì hờ hững đáp: “Tôn Hàn, xin được chỉ giáo”.
“Ngoại hình không tệ, có thể tới đây đặt một con cá tầm La Lan, xem ra cũng biết cách tiêu tiền đấy. Vừa hay, tôi đã giúp anh mua lại con cá đó, giúp anh tiết kiệm được một khoản”.
“Có điều anh Tôn à, thực sự, Liễu Y Y rất dễ nuôi. Anh không cần phải vung nhiều tiền như vậy vì cô ấy đâu!”
Nửa cân cá tầm La Lan hơn ba nghìn tệ, một con cá thường cỡ khoảng ba cân, có nghĩa giá của nó phải rơi vào khoảng hai mươi nghìn tệ.
Nếu là người khác thì ăn xong bữa này là muốn thổ huyết.
Tôn Hàn vốn nghĩ đây là người quen cũ của Liễu Y Y, dù gì cũng nên nể mặt một chút. Còn việc Lưu Phương Phương là nhân viên của tập đoàn Đường Thị thì Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều. Tập đoàn Đường Thị của nhà họ Đường không hề nhỏ, tuyển dụng hai người Giang Châu vào làm là điều vô cùng bình thường.