“Alo, anh La, sao hôm nay lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy? Không phải anh nói phải đi xa mua tác phẩm gì đó hay sao? Nhanh vậy đã về rồi à?”
“Về rồi, tối nay thầy giáo của cậu chủ nhà tôi tổ chức tiệc nghỉ hưu ở khách sạn của anh. Anh tự điều tra rồi miễn phí cho ông ấy đi”, La Thông cười nói.
Có một số chuyện dù Tôn Hàn không dặn nhưng La Thông không thể không làm.
Nghe vậy, ông chủ Hứa của khách sạn Kim Dương đứng ngồi không yên đáp: “Anh La, không phải chính là cậu chủ đó chứ? Chính là người khiến anh phải chạy đôn chạy đáo đi xa mua bức thư pháp đó hả?”
Ông chủ Hứa khá thân với La Thông nên biết được chuyện này.
Mục Thành là một nơi khá nhỏ, thông tin cũng kín kẽ nhưng vì ông chủ Hứa hay qua lại với La Thông nên cũng biết được một số chuyện của Thiên Cửu Môn.
Nghe nói, Thiên Cửu Môn có một vị chủ nhân mới đến, được gọi chung chung là ‘cậu chủ’.
La Thông còn cố tình nói mấy chữ ‘cậu chủ nhà tôi’ nên không cần nói thẳng ra cũng có thể đoán được.
“Có một số việc không nên hỏi. Yên tâm đi, bảo anh làm thì anh cứ vậy mà làm!”, giọng La Thông có chút không vui.
“Hiểu rồi, hiểu rồi, anh La, tôi sẽ tự biết sắp xếp! Nhưng mà anh cũng phải cho tôi biết tên cậu chủ nhà anh chứ?”
“Cậu ấy họ Tôn!”
Tôn Hàn bước vào khách sạn xong báo số phòng và được người dẫn vào thang máy đi lên tầng tám. Đến nơi, anh mở cửa bước vào.
Lúc đó mới khoảng năm giờ chiều nhưng lác đác đã có vài người đến.
Lúc Tôn Hàn bước vào, không ít người nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Những người bạn cũ này ít nhiều vẫn còn liên hệ với nhau, nhưng đối với họ Tôn Hàn hoàn toàn xa lạ.
Đột nhiên có một giọng khàn khàn cất lên: “Tôn, Tôn Hàn?”
Phòng này rất rộng, lộng lẫy và xa hoa nhưng cũng đem lại cho người ta cảm giác hoài cổ của năm tháng.
Tôn Hàn dõi mắt nhìn sang, anh nhìn người đàn ông mặc bộ đồ giản dị, khóe mắt hơi cay cay. Anh bước từng bước đến bên người đó và nói: “Thầy ơi, là em!”
Đó chính là người thầy mà cuộc đời này anh kính trọng nhất!
Cho dù thời gian ông ấy dạy dỗ anh chỉ vỏn vẹn một tháng.
“Tốt, tốt! Em đến được là tốt lắm rồi!”, Tần Chính vỗ vai Tôn Hàn với vẻ vô cùng vui mừng.
“Là Tôn Hàn, sao cậu ta lại đến đây?”
“Ai mà biết được, không phải đi tù sao? Hơn nữa, lại còn là tội cưỡng d*m!”
“Bao nhiêu năm rồi thì ra tù là chuyện bình thường. Nhưng sao cậu ta lại đủ can đảm mà vác mặt đến đây nhỉ?”
Mấy bạn học cũ ngày xưa thi nhau bàn tán.
Dù họ nói không to nhưng đủ để Tần Chính và Tôn Hàn nghe loáng thoáng được vài câu.
Tần Chính nét mặt không được tự nhiên, định nổi giận bắt mấy học sinh kia bớt bàn tán lại nhưng Tôn Hàn đã ngăn thầy mình lại rồi đổi chủ đề: “Em biết thầy rất thích thư pháp nên em đã mua tặng thầy một bức từ chỗ bạn em. Em mong thầy sẽ thích”.
“Được, trước giờ thầy không nhận quà nhưng hôm nay sẽ phá lệ. Chỉ cần là những món không quá đắt tiền thì thầy sẽ nhận!”, Tần Chính vui vẻ cười lớn, không từ chối món quà của Tôn Hàn. Ông ấy nhận bức thư pháp rồi để vào ngăn tủ trên tường.
Những học sinh khác nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt chê bai dè bỉu, anh cũng chẳng buồn sang chào hỏi bọn họ, mà Tần Chính cũng không bảo anh làm như vậy.
Ông ấy bảo Tôn Hàn mang ghế đến ngồi cạnh trò chuyện với mình.