Hiện giờ nơi này đã có nhiều biến động.
Nhưng những người thuộc giới thượng lưu có mắt nhìn một chút đều cảm nhận được một trận bão táp còn kinh khủng hơn sắp ập tới
Những người trong cuộc đều biết rằng, những biến động trước mắt chỉ là món khai vị mà thôi.
Cơn sóng gió lớn nhất vẫn là khi Giang Lệ xuống phía Nam.
Sự kiện này sẽ quyết định miền Tây Nam sau này sẽ thuộc về ai, cũng liên quan đến tồn vong của Thiên cửu Môn.
Klm Thất Lạc giờ đã tin Tôn Hàn đủ tư cách đối phó với Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử. Nhưng nếu là Giang Lệ thì, ông ta vẫn chưa tự tin lắm.
Ván bài này một khi đặt cược là sẽ không có đường lui.
Cho nên đến giờ Kim Thất Lạc vẫn chưa thể đưa ra quyết định có nên đặt cược tương lai nhà họ Kim vào tay Tôn Hàn hay không.
Trong khách sạn.
Tôn Hàn ung dung thưởng thức loại trà do chính tay mình pha, nghe Từ Khang Niên báo cáo tình hình.
Đột nhiên anh bật cười, nói: “Điểm lợi hại nhất của Tô Vấn Long này chính là túc trí đa mưu. Cho dù bị Tê Thiên Tại ép đến nước đường cùng thì cũng phải gieo cho đối thủ của mình một mầm họa”.
“Muốn tỷ võ ở câu lạc bộ Thiên Thai của Lý Hắc Tử chính là đang nói với tôi. Trước tiên tôi phải ăn được Lý Hắc Tử thì mới nói đến những chuyện khác. Có lẽ giờ này Lý Hắc Tử đã nối trận lôi đình
Không điên lên mới là lạ.
Vốn Tê Thiên Tại khiêu chiến với Tô Vấn Long là việc do thuộc hạ của Tô Vấn Long tự chuốc lấy, chẳng liên quan quái gì đến Lý Hắc Tử.
Kết quả là vì một câu nói của Tô Vấn Long, muốn tỷ võ ở câu lạc bộ Thiên Thai của Lý Hắc Tử.
Đây chẳng khác nào giật dây cho Tôn Hàn đi đối phó với Lý Hắc Tử.
Lý Hắc Tử có thể không oán được hay sao?
Nhưng Lý Hắc Tử cũng chỉ đành nuốt cục tức này vào trong, không thể lật mặt với Tô Vấn Long.
“Tây Nam Tam Vương làm gì có ai là đơn giản? Nếu không phải do Tả Quân có điểm yếu thì lần đó cậu chủ đi Tê Bắc cũng chưa chắc đã thành công”, Từ Khang Niên cười khổ nói.
Lúc đối phó với Tả Quân, tất cả các phương pháp uy hiếp, dụ dỗ, dọa dẫm anh đều dùng tới cả.
Nếu không phải Tả Quân lo sợ hậu quả về sau thì việc đâu có dễ dàng như vậy.
“Nếu ông ta đã muốn tôi toàn tâm toàn ý đi đối phó Lý Hắc Tử, vậy thì chúng ta cũng không nên khiến ông ta thất vọng. Chúng ta sẽ ra tay với Lý Hắc Tử trước! Đợi khi Lý Hắc Tử bại rồi xem ông ta trốn kiểu gì?”
Tôn Hàn lại cảm thấy chuyện này không hề khó xử lý. Dù gì trước mắt anh cũng có hai kẻ thù cần đối phó, một là Tô Vấn Long, một là Lý Hắc Tử.
Đánh ai mà chẳng là đánh, chẳng khác gì nhau!
Ba ngày tiếp theo trôi qua, tình hình vẫn sóng yên biển lặng.
Bất kể là Tô Vấn Long hay là Lý Hắc Tử đều không có động tĩnh gì, thậm chí là cả đám thuộc hạ của hai người đó cũng bớt bớt lại, không ra ngoài gây chuyện thị phi nữa.
Thoạt nhìn thì có vẻ như là sợ Tôn Hàn.
Tôn Hàn như thể cũng chẳng hề vội vã, vui vẻ ung dung ở khách sạn chờ đợi, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo chứ cũng chẳng có động thái gì đặc biệt.
Còn về phía tập đoàn cửu Thành, Tôn Hàn không tới đó thêm một lần nào kể từ hôm đầu tiên khi anh tới đây nữa.
Nói trắng ra thì có đến cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, tập đoàn Kim Thành vẫn thuộc quyền kiểm soát của Kim Thất Lạc. Mặc dù trên danh nghĩa Tôn Hàn là chủ tịch, nhưng đó chỉ là cái danh không hơn không kém.
Đa phần số cổ phần của tập đoàn Cửu Thành cũng thuộc về Thiên cửu Môn chứ chẳng liên quan gì đến cá nhân anh.
Đã vậy thì anh còn tới đó làm gì?
Nhưng điều khiến Tôn Hàn cảm thấy ngạc nhiên là lại có người chủ động đến tìm mình.
Người đứng đầu Ám Bộ – Thẩm Vấn!
Thẩm Vấn hẹn gặp anh ở một quán cà phê lịch sự và tao nhã.
Khi anh tới nơi là chín giờ tối. Đúng ra, đây phải là khung giờ vàng mà các quán cà phê làm ăn được nhất.
Nhưng quán cà phê này lại không như vậy.
Quán cà phê rộng chừng ba trăm mét vuông này bên trong chỉ có mình Thẩm Vấn và một người phục vụ, ngoài ra không có một ai.
Chỉ có một mình Thẩm Vấn đang ngồi ở bàn chính giữa.
“Anh Thẩm!”
Tôn Hàn đi tới, ngồi xuống phía đối diện Thẩm Vấn.
Thẩm Vấn đeo một cặp kính, tuổi chừng ba mươi, trông vô cùng nho nhã.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hàn hỏi: “Anh muon uống gì?”