“Vậy tôi đợi anh ở dưới sân”.
Không hề có chút chậm trê nào, Tôn Hàn mặc bừa một đồ Âu mang đi rồi đi xuống dưới.
Khi anh xuống tới nơi, Liễu Y Y mặc áo gió màu trắng đang chắp tay trước ngực, cô đứng đợi trước cây cột trụ của khách sạn.
“Em ăn mặc mỏng manh thế, có lạnh không?”, Tôn Hàn đi tới hỏi.
Tuy lúc này đã là đầu xuân, nhiệt độ tăng lên khá nhiều nhưng buổi tối vẫn khá lạnh.
Áo gió mỏng manh phác họa dáng người tuyệt đẹp của Liễu Y Y, nhưng như thế sẽ khiến nhiệt độ trên người cô giảm đi.
“Tôi cứ nghĩ thời tiết khá đẹp nên chẳng đem theo nhiều quần áo. Ai mà ngờ được buổi tối lại lạnh thế này chứ”. Liễu Y Y xoa hai cánh tay, cô cũng cảm thấy hơi lạnh.
“Vậy thì chúng ta đi dạo rồi đi mua áo khoác luôn”, Tôn Hàn liền nói ngay.
“ở nhà tôi không thiếu quần áo, chúng ta cũng chỉ đi dạo một vòng thôi, chịu đựng một chút là được rồi. Hơn nữa sắp lập xuân rồi, mua áo khoác lông cũng chẳng mặc được mấy ngày, lãng phí quá!”
Tôn Hàn bật cười: “Bây giờ em là người phụ trách của dự án lớn rồi mà còn keo kiệt như thế à?”
“Dù có tốn tiền thế nào thì cũng đỡ hơn bị bệnh rồi lại phải vào viện, thế còn lãng phí hơn. Do dự làm gì nữa, đi mua áo trước đã!”
Thái độ của Tôn Hàn vô cùng kiên quyết, thế nên Liễu Y Y cũng đành nghe theo.
Hai người lái xe tới cửa hàng quần áo trước, họ đi vào một tiệm áo khoác lông được trang hoàng khá đẹp.
Lúc này mới khoảng mười rưỡi, hơn nữa vẫn chưa hết kỳ nghỉ Tết, thế nên trên đường vẫn khá đông người, nhưng trong tiệm áo khoác có khá ít người.
Vào thời điểm này thì đã chẳng còn ai đi mua áo khoác nữa rồi.
Phần lớn mọi người đều có suy nghĩ giống Liễu Y Y, mua rồi cũng chẳng mặc được mấy ngày. Nếu đến cuối năm mới lôi ra mặc thì nó đã thành quần áo cũ mất rồi.
“Cái này thế nào?”. Tôn Hàn nhắm được một cái áo khác dài màu trắng được treo ở vị trí bắt mắt nhất, anh cảm thấy nó rất hợp với khí chất của Liễu Y Y.
“Cái này sao… Mua đại một cái là được rồi, sao phải mua cái đắt thế này!”
Liễu Y Y cũng rất thích, nhưng khi nhìn thấy giá tiền là 8888 tệ thì cô hết cả hồn.
Thực ra với thân phận bây giờ của Liễu Y Y thì cái áo này chẳng đáng là bao. Nhưng cô tiết kiệm đã quen rồi, hầu như chưa bao giờ mua quần áo gì hơn một nghìn tệ, thế nên cảm thấy chiếc áo
này rất đắt.
“Thích là tốt, em cứ mặc thử đã, anh thấy cái áo này rất hợp với dáng người của em”. Tôn Hàn không quan tâm đến ý kiến của Liễu Y Y mà kéo dây kéo ra, sau đó khoác lên người Liều Y Y.
Liễu Y Y không nói lại Tôn Hàn thế nên chỉ có thể mặc vào, sau đó đứng trước gương ngắm nghía.
Cái áo này khi mặc lên người đúng là khá đẹp.
“Thưa chị, cái nào này rất hợp với chị đấy ạ!”, nhân viên cũng tấm tắc khen.
Tất nhiên là nhân viên bán hàng nào cũng sẽ khen, nhưng câu khen vừa rồi là đúng sự thật.
Cái áo này khiến Liễu Y Y trông đã khí chất giờ lại còn khí chất hơn.
“Nếu đã khen như thế rồi thì không mua không được. Quẹt thẻ đi, mật khẩu là sáu số 1!”
Tôn Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên.
“Ôi, sao anh lại vội vàng thế, tôi còn chưa nói là mua mà!”
Liễu Y Y vội thốt lên.
Nhân viên sợ họ đổi ý nên nhanh chóng đi tới quầy, nói: “Thưa chị, bạn trai đối xử tốt với chị như vậy, chị đừng có từ chối nữa! Tôi ngưỡng mộ chị quá đi mất!”
Thế là mặt Liễu Y Y đỏ bừng lên, cô không nói gì nữa.
Cô mặc áo khoác mới mua lên rồi đi ra khỏi cửa hàng, sau đó quát khẽ: “Bây giờ đang là lúc giao mùa, hơn nữa giá tận 8888 tệ, chắc chắn sẽ mặc cả được. Ai như anh chứ, còn chưa mặc cả đã mua rồi!”
“Nếu tôi mà ra tay thì chắc chắn sẽ giảm được ít nhất hai nghìn tệ!”
Cô cũng thích cái áo khoác này, lúc đó cô gọi Tôn Hàn lại không phải để ngăn anh mà là muốn mặc cả.
Cô không nói dối, cô có thể mặc cả để giảm ít nhất hai nghìn tệ, thậm chí là nhiều hơn.
Nhưng nhân viên bán hàng đó quá nhanh nhẹn, biết nắm bắt thời cơ, thế nên đã nhanh chóng đi quẹt thẻ, thậm chí còn không cho họ cơ hội mặc cả.
“Dù có ngàn vàng cũng khó mà mua được thứ đồ yêu thích. Anh cũng chẳng thiếu gì hai nghìn tệ, không cần phải tính toán chi li làm gì. Hơn nữa em cũng làm trong ngành thời trang, thế nên cũng phải biết chi phí gốc của cái áo này không thể nào quá một nghìn tệ được! Tiêu hơn sáu nghìn tệ và tiêu hơn tám nghìn tệ cũng đâu có gì khác nhau đâu?”, Tôn Hàn liền bật cười.
“Được rồi được rồi, anh có tiền, anh giàu nhất!”
Nói như thế nhưng Liễu Y Y vẫn không quên khẽ bổ sung: “Đúng là đồ phá của!”
Tôn Hàn bật cười, anh cũng không muốn đấu võ mồm với cô: “Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tới phố ăn vặt đi!”, Liễu Y Y liền đáp ngay.
Hơn mười phút sau, hai người đã đến một quảng trường lớn.
Những sạp hàng san sát nhau treo những chiếc đèn lồng lấp lóe, mang theo hơi thở của năm tháng.