Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cũng đã biết sơ sơ, hai mẹ con đó tên là Tạ Phương và Lâm Nhã Nhi, hôm nay họ đến nhà mẹ nuôi để bàn chuyện cưới xin.


Nhưng họ yêu cầu hơi nhiều, vừa muốn em nuôi phải mua nhà vừa đòi mua xe, còn đòi sáu trăm nghìn tệ tiền sính lễ, không nhìn xem hoàn cảnh gia đình này thế nào sao?


Anh cảm thấy khả năng cao chuyện cưới xin này sẽ thất bại.


Nhưng Tôn Hàn rất bất ngờ, trong tình hình mặc cả cò kè còn chưa có kết quả, mẹ nuôi anh đột nhiên đồng ý, còn bảo đảm rằng có thể chuẩn bị sính lễ trong vòng một tuần.


Tôn Hàn thấy lạ, anh biết rõ tình cảnh nhà mình thế nào. Ngày xưa lúc Tôn Hàn có thể kiếm tiền đã trợ cấp cho nhà khá nhiều, nhưng Từ Tiểu Bân cũng tiêu đi không ít.


Sau này Tôn Hàn đi tù, gia đình anh đã không còn nguồn cung kinh tế nữa.


Theo như yêu cầu của Tạ Phương, Từ Tiểu Bân muốn kết hôn với Lâm Nhã Nhi thì chỉ riêng tiền thanh toán mua nhà và mua xe thôi đã tiêu hết gần một triệu tệ rồi.


Số tiền này đào đâu ra?


Chẳng bao lâu sau Tạ Phương và Lâm Nhã Nhi đã đi, Dương Dung mở cửa phòng ra, nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt không vui: “Đi ra đi!”


Dương Dung ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, nhìn Tôn Hàn như nhìn phạm nhân: “Ra tù lúc nào?”


“Con ra tù được hai tháng rồi!”, Tôn Hàn châm thuốc theo thói quen.


“Mày muốn tao sặc chết à!”. Dương Dung ngửi mùi thuốc thì lập tức bịt mũi lại kêu gào, sau đó ra lệnh: “Dập điếu thuốc đi cho tao!”


Tôn Hàn nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời dập điếu thuốc, anh chắp tay lên đầu gối.


Em trai Từ Tiểu Bân cũng hút thuốc, nhưng chưa bao giờ bị đối xử như vậy.


“Những truyện khi trước đã qua rồi. Nếu đã trở về thì con hãy sống thật yên ổn. Mẹ đã liên hệ để con đi làm ở một công xưởng, còn tiền công con tạm thời đừng nghĩ nhiều. Bây giờ nhà đang kẹt tiền, mẹ sẽ giữ tiền cho con!”


Dương Dung nói vậy khiến Tôn Hàn kinh ngạc ngẩng đầu.


Anh đã thầm nghĩ, chuyến này anh về nhà, gia đình có lẽ sẽ chẳng mấy chào đón anh.


Nhưng anh thực sự không ngờ việc đầu tiên mẹ nuôi làm là tìm việc cho anh, còn yêu cầu anh nộp lương.


Hết năm nay là anh sẽ ba mươi tuổi.


Hơn nữa anh hoàn toàn hiểu tại sao mẹ nuôi yêu cầu anh đưa lương, là để dùng cho Từ Tiểu Bân.


“Mẹ, bây giờ con đang làm việc ở thành phố Giang Châu khá tốt, mẹ không cần lo chuyện công việc nữa đâu!”


“Tốt cái gì mà tốt, con sống ở thành phố Giang Châu thảm hại thế mà con còn nói vậy à?”


Đột nhiên Từ Tiểu Bân lạnh lùng thốt lên: “Anh cả, anh nghe lời mẹ, làm việc ở chỗ chúng ta đi!”


Dương Dung vừa nói là Từ Tiểu Bân đã hiểu ý, mẹ biết cậu ta sắp kết hôn, cần chi tiêu nhiều. Nếu Tôn Hàn mỗi tháng đều đưa tiền lương, sau đó mẹ đưa cho cậu ta thì cuộc sống của cậu ta sẽ ổn hơn.


Mà Tôn Hàn làm việc ở thành phố Giang Châu xa nơi này như vậy, lấy được tiền của Tôn Hàn mới là lạ!


Tôn Hàn nhận ra được tất cả điều này.


Sắc mặt anh lạnh hẳn đi, có lẽ anh cũng chẳng mong chờ gì với gia đình này, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay con về để thăm mọi người, con không muốn nhắc đến những chuyện khác. Mẹ, con để quần áo con mua cho mẹ trên bàn, lúc nào rảnh mẹ xem thử xem có thích không”.


“Phải rồi, cho con số điện thoại của em gái đi”.


Tôn Hàn nói vậy là đã có ý định đi.


Sau khi Tôn Hàn đi, khuôn mặt Từ Tiểu Bân giật giật, sau đó cậu ta tức điên lên: “Mẹ, bây giờ Tôn Hàn đang làm cái trò gì vậy!”


“Năm đó anh ta thà lấy tiền cho con đàn bà thối tha Lâm Mỹ Quyên kia cũng không chịu cho nhà chúng ta thêm chút ít. Nếu lúc anh ta có tiền có thể cho con mấy triệu tệ thì sao con lại sống thảm hại thế này được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK