Tôn Hàn híp mắt lại, xem ra nhà Dương Khai Phú đã bỏ tiền ra rồi.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc hai nhà sẽ không nhìn mặt nhau được nữa quá.
Tôn Hàn chợt nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ kỳ quái rồi thử thăm dò: “Tiểu Bân, em kiếm được nhiều tiền từ nguyên thạch như vậy, nhưng chưa mời anh bữa nào đâu nhé, hay bữa này em thanh toán
nha?”
Mặt Từ Tiếu Bân và Dương Dung lâp tức méo xệch.
Riêng một chai rượu vang thôi đã năm mươi nghìn rồi, thêm mấy món đắt tiền mà Từ Tiểu Bân vừa gọi nữa, chắc bữa này phải tốn hơn sáu mươi nghìn mất.
Đùa nhau à! Dù Từ Tiểu Bân có muốn trả đi chăng nữa thì cũng làm gì có tiền!
“Anh, để lần sau rồi em mời anh nhé!”, Từ Tiểu Bân ấp úng nói.
Tôn Hàn nhíu mày, đại khái đã nhìn ra vẻ lúng túng của Từ Tiểu Bân.
Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ vụ đầu tư nguyên thạch thì tiền đi đâu hết rồi?
Song, anh không hề tỏ thái độ gì, chờ Từ Khang Niên điều tra xong rồi tính tiếp vậy.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đã bưng chai rượu vang được quấn trong tấm vải màu nâu tới: “Thưa anh, chai rượu này có tên là Mantle, 46800 một chai ạ”.
“Mở đi”, Tôn Hàn căn dặn mà chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Vâng!
ỉt
Một chai rượu mà ngần ấy tiền ư, mắt của Từ Tiểu Bân sắp rơi ra ngoài rồi.
Cuối cùng, chẳng biết chai rượu ấy có ngon hay không, nhưng phần lớn đều đã nằm hết trong bụng của Từ Tiểu Bân.
Một đêm yên bình.
Khoảng mười giờ sáng hôm sau, Tôn Hàn, Từ Tiếu Bân và Dương Dung đã đến khách sạn – nơi tổ chức đám cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô.
Lụa đỏ treo cao, hoa tươi bày khắp lối đi, một bầu không khí vui mừng.
Lúc này, Hàn Thế Văn và Diệp Tô đang mặc trang phục của cô dâu và chủ rể rồi đứng bên ngoài đón khách.
Bố mẹ hai bên cũng có mặt.
“Cô ba, Tiểu Bân, mọi người đến rồi đấy à!”
Trông thấy Từ Tiểu Bân, Hàn Thế Văn và Diệp Tô nhanh chóng nói với mấy người bạn thân thiết vài câu rồi ra đón ngay.
“Anh Thế Văn, chị Diệp Tô, chúc mừng anh chị!”
Từ Tiểu Bân đưa một chiếc phong bao đỏ qua rồi cười nói.
Diệp Tô có vẻ ngập ngừng, từ độ dày của phong bao này có thể đoán nhiều nhất chỉ có một nghìn.
Từ Tiểu Bân lái hẳn A8 mà sao ki bo thế không biết!
Đương nhiên vẻ chê bôi chỉ thoáng hiện lên trên mặt cô ta rồi biến mất ngay, so với cái phong bao này thì lợi nhuận từ khoản đầu tư của họ mới là quan trọng nhất.
“Chúc mừng hạnh phúc!”
Tôn Hàn cũng chuẩn bị một phong bao, dày thế này chắc phải cỡ năm nghìn.
“Mời mọi người vào trong! Chồ của nhà mình được xếp cạnh sân khấu, có ghi tên đấy. Lát nữa, Thẩm Tri Thu cũng ngồi ở bàn ấy”, Hàn Thế Văn nhướn mày nói với Từ Tiểu Bân.
Từ Tiểu Bân lập tức cười không khép được miệng, cậu ta sắp được ngồi chung bàn với Thẩm Tri Thu rồi.
“Tiểu bân, tối qua giá của nguyên thạch lại tăng đấy”, Diệp Tô nói nhỏ.
Từ Tiếu Bân cười phá lên nói: “Chị Diệp Tô, không tăng mới lạ chứ, chị bảo có đúng không?”
“ừ, ừ, vào trong đi em”.
Ba người đi vào đại sảnh tiệc mừng trên tầng sáu, sau đó tìm chỗ ngồi của mình ở gần sân khấu.
Các chỗ ngồi bên cạnh đều có bảng tên, thậm chí những người đó còn ngồi yên vị rồi, có thể ngồi ở đây khiến không ít người trong số họ cảm thấy rất hãnh diện.
Từ Tiểu Bân cũng thấy rất đắc ý.
Đặc biệt là bảng tên của Thẩm Tri Thu cũng ở bàn này, điều này khiến cậu ta thấy vô cùng kích động.
Ngôi sao lớn bằng xương bằng thịt
đấy!
Điều đáng tiếc duy nhất là Thấm Tri Thu không ngồi cạnh cậu ta.
Mà được xếp cạnh Tôn Hàn.
Ai xếp thế không biết?
“Anh, mình đổi chỗ đi, nói thật chứ cả đời em chưa gặp người nổi tiếng bao giờ”, Từ Tiểu Bân giơ bảng tên của mình lên hua hua ra hiệu muốn đổi chỗ.
Tôn Hàn phì cười, anh có thể đoán Thẩm Tri Thu được xếp ngồi cạnh anh không phải điều ngẫu nhiên. Giờ nếu anh tự ý đổi chỗ, lát cô ấy đến thì sẽ nghĩ thế nào?
Vì thế anh bèn nói: “Nếu chủ nhà đã xếp vậy thì mình cứ ngồi đi, tự đổi chỗ là mất lịch sự đấy”.