Hoàng Tài: “….”
Bốp!
Ông ta liền tát một cái vang dội lên mặt Từ Hạ.
Hoàng Tài tức tối nhổ một ngụm nước bọt: “Cái đồ xui xẻo!”
Khoảnh khắc này Từ Hạ không thể nhẫn nhịn nổi nữa, nước mắt cô ấy rơi như mưa…
“Khóc! Khóc lóc cái gì? Cô tưởng khóc là cứu vớt được tám triệu à?”
Thấy Từ Hạ tủi thân khóc lóc, Tiết Lan Anh không chút thương cảm, đã thế còn lớn tiếng mắng nhiếc.
Sau đó bà ta nhìn Hoàng Tài rồi thẳng thừng nói: “A Tài, là Từ Hạ làm vỡ chiếc vòng tám triệu này, chứ không liên quan gì đến chúng ta cả! Vợ thì lấy đứa nào chẳng được, để mặc nó đền đi, mẹ sẽ chọn một cô khác tốt hơn cho con”.
“Nhìn cô ta gầy như con cá mắm thế này, chắc không sinh được con trai đâu”.
Nếu mua chiếc vòng này về đeo thì Tiết Lan Anh không tiếc, nhưng bắt bà ta đền tiền thì xót ruột chết mất.
Nghe thấy vậy, nhân viên trong tiệm đều líu lưỡi, họ không thể ngờ mẹ của Hoàng Tài lại là một người vô liêm sỉ như vậy.
Bà ta cầm chiếc vòng rồi làm rơi, nhưng lại hồn nhiên đổ hết tội lên đầu cô con dâu tương lai, đã thế mặt mày vẫn bình thản như thường rồi bảo đổi người vợ khác cho Hoàng Tài, đồng thời không đền số tiền tám triệu ấy.
Đúng là mặt dày hơn cái thớt.
Nếu Từ Hạ phải gánh món nợ này thì chắc cuối đời cũng không trả hết được.
Nhưng họ chỉ là đám nhân viên quèn nên chẳng thể can dự.
Trong lòng ai cũng thấy bất bình thay cho Từ Hạ, nhưng lại chẳng dám lên tiếng.
“Đúng là xui xẻo mà”.
Hoàng Tài bụng phệ đi tới đi lui với vẻ tức giận.
Tám triệu với ông ta không phải một khoản tiền nhỏ.
Nếu không vì thể hiện, chắc ông ta sẽ nghe lời mẹ mình rồi đổi một cô vợ khác.
Dù Từ Hạ vừa trẻ vừa xinh, hơn nữa còn làm giáo viên, nhưng giá trị của cô ấy không đến tám triệu.
Nhưng nếu ông ta làm vậy, tin này đồn ra ngoài thì sao ông ta ngẩng đầu lên được nữa?
Còn chơi xấu không chịu đền tiền thì Hoàng Tài không dám nghĩ đến.
Đúng là ông ta cũng có chút danh tiếng ở Mục Thành, nhưng tiệm của Kim phu nhân là nơi nào chứ? Là tiệm vàng lớn nhất ở khu vực Tây Nam đấy, sao ông ta dám ăn quỵt đây?
Vào lúc Hoàng Tài đang do dự không biết làm thế nào.
Đột nhiên có một chiếc BMW 8 đỗ ở bên ngoài, một người đàn ông trung niên đầu đinh mặc vest màu xám tro bước vào.
“Tổng giám đốc La!”
“Chào tổng giám đốc La”.
Thấy người đó bước vào, nhân viên trong tiệm lập tức tỏ vẻ cung kính.
“Anh La!”
Trông thấy người đó, Hoàng Tài vội vã chạy tới chào hỏi.
Đúng ra Hoàng Tài còn hơn La Thông mấy tuổi, nhưng vẫn phải gọi đối phương một tiếng là anh.
“Tiệm bị sao vậy? Đừng nói bị cướp nhé?”, La Thông nghi hoặc quan sát xung quanh, không hề để mắt đến Hoàng Tài.
Đây không phải chuyện đùa.
Công tử đã bảo La Thông điều tra về Hoàng Tài nên ông ta nào dám tỏ ra thân thiết với đối phương nữa.
“Không có gì đậu ạ, không biết anh La đến đây để…”, Hoàng Tài vội vàng ra nháy mắt ra hiệu cho quản lý Mai, bảo cô ta đừng nói lung tung rồi nịnh nọt nói với La Thông.
“Tôi á? Lần trước, tôi đã gọi cho quản lý Mai nhờ đặt hộ một món quà, cô ấy biết tôi không rành về lĩnh vực này nên tôi để cô ấy tự chọn, hôm nay tiện đường qua đây nên tôi ghé lấy luôn”.
Ầm!
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc vòng ngọc vỡ nát dưới đất với vẻ mặt cổ quái.
“Sao, có vấn đề gì à?”, La Thông nghi hoặc hỏi.
“À…, tổng giám đốc La, ông có thể chờ thêm vài ngày, không, một ngày nữa được không ạ?”, quản lý Mai chỉ biết xin lỗi, sau đó nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết.
Ngay sau đó, La Thông đã cau mày rồi nói: “Quản lý Mai, sao hiệu suất làm việc của cô kém thế!”
“Tôi…”, quản lý Mai không tiện giải thích, nếu không tại cô ta muốn kiếm thêm ít tiền thì đã chẳng xảy ra chuyện rắc rối này.
Nhưng vấn đề là chuyện đã xảy ra rồi.
“Dù tôi sang tỉnh khác mua thì cùng lắm tối nay là có, mà cô bắt tôi chờ đến mai, tôi cần một lời giải thích”, La Thông không cho quản lý Mai cơ hội phân bua.
Dù hôm khác ông ta lấy vòng cũng được, nhưng ông ta rất ghét khi người khác không coi lời nói của mình ra gì.