“Vậy không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là một giám đốc của một công ty nhỏ thôi, sao có thể làm khó anh được?”, Tôn Hàn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm đến Lục Hữu Đạo.
Liễu Y Y đã quen với thái độ kiêu ngạo của Tôn Hàn nên cô cũng chẳng thấy lạ, cô cũng không cảm thấy một giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng có thể làm khó Tôn Hàn.
Kể từ khi Tôn Hàn ra tù, anh đã thể hiện bản lĩnh vô cùng đáng sợ.
Ngay cả nhân vật tầm cỡ rung chuyển cả Tây Nam như ông Long cũng không làm gì được Tôn Hàn chứ đừng nói là người khác.
Cô không nghĩ nhiều, liền nói: “Đồng Đồng đã ăn cơm tối rồi, tôi cũng rửa bát rồi. Tôi về đây, anh có đưa tôi về không?”
Biệt thự Thương Sơn ở vị trí như thế này, nếu không có xe riêng thì đúng là bất tiện, gọi xe cũng không tiện.
“Tối nay đừng đi được không?”
Đột nhiên Tôn Hàn thốt ra một câu như vậy.
Liễu Y Y sững ra một lúc, sau đó liền định nổi giận: “Tôn Hàn, anh…”
“Dừng đã, ý anh là bây giờ vẫn chưa muộn, nhưng cũng không còn sớm nữa. Dù sao chỗ anh cũng nhiều phòng, em chọn bừa một căn phòng ngủ lại là được!”. Thấy tình thế không ổn, Tôn Hàn liền giải thích ngay.
Lúc này sắc mặt Liễu Y Y mới hòa hoãn lại: “Không cần, tôi không ở lại đâu, mẹ tôi sẽ lo lắng”.
Nếu nói là ở cùng bạn trai thì mẹ em chưa chắc đã lo lắng đâu.
Nhưng Tôn Hàn chỉ có thể thầm nghĩ như vậy mà thôi.
“Được rồi, anh cũng không miễn cưỡng, em tự lái xe về đi. Mai là thứ bảy, anh định đưa Đồng Đồng đi thủy cung, em cũng phải đi nhé!”
Chuyện này Tôn Hàn đã đồng ý với Đồng Đồng từ hai ngày trước.
Đồng Đồng đang xem phim hoạt hình liền mong chờ nhìn Liễu Y Y: “Dì Y Y ơi, dì cũng đi cùng đi!”
“Được, dì Y Y sẽ đi!”
Liễu Y Y có thể không nể mặt Tôn Hàn, nhưng cô sẽ không từ chối Đồng Đồng.
“Anh đưa em ra nhà để xe!”
Tôn Hàn cũng không biết mình làm sao, rõ ràng từ đây đến nhà để xe còn chưa đến một trăm mét, nhưng anh cứ nhất quyết đưa cô đi.
Có lẽ anh chỉ muốn nhìn ngắm Liễu Y Y nhiều hơn một chút mà thôi.
Khi đến nhà để xe, đến trước chiếc xe Mercedes S-Class, Liễu Y Y mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái rồi thắt dây an toàn: “Tôi đi đây!”
“Đợi đã!”
Đột nhiên Tôn Hàn gọi Liễu Y Y đang kinh ngạc lại, nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Đã có tin tức về con gái em rồi”.
Liễu Y Y: “….”
“Thật, thật sao?”, khuôn mặt cô tràn ngập vẻ kích động không thể che giấu.
Tôn Hàn gật đầu: “Để nắm được tình hình cụ thể thì cần vài ngày, thậm chí là nửa tháng nữa, nhưng anh có thể chắc chắn rằng con bé vẫn còn sống!”
Trước khi có tin tức, đây chính là vấn đề Tôn Hàn lo lắng nhất.
Kẻ buôn người táng tận lương tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.
Hạ Hạ rơi vào tay bọn buôn người mấy năm như vậy, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, không ai có thể biết được.
Nhưng nếu không phải kẻ buôn người mà có thể là do Lâm Hữu làm thì Hạ Hạ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lâm Hữu không có gan làm lớn chuyện.