“Bố mẹ sắp bán vợ con cho người ta rồi mà còn không cho con hút thuốc giải sầu à?”, Lệ Lận bật cười nói.
Trần Thanh Sơn là bố vợ của Lệ Lận, tuy ông ta không ưa dáng vẻ lười nhác của anh ta, nhưng chưa đến mức so đo với việc hút thuốc trong nhà nên chỉ nói: “Lệ Lận, ngày xưa Tiểu Thi còn nhỏ dại, cứ đòi lấy một kẻ tù tội như cậu cho bằng được, nhưng cậu cũng phải nhìn lại mình đi chứ. Giờ chẳng dễ gì mới có cậu Chu muốn lấy con bé, cậu đừng làm lỡ dở hạnh phúc của nó được không?”
“Còn không phải sao, tự soi lại xem mình là thứ gì, anh xứng với chị tôi sao?”, cậu em vợ ngồi trên bàn ăn nghịch điện thoại, không hề khách sáo nói.
Tính cách người nhà này như thế nào Lệ Lận cũng không phải lần đầu tiên thấy.
Mặc dù Lệ Lận không có học vấn, không tìm được công việc tốt nhưng vì mưu sinh, trước nay anh ta đều chọn các công việc tay chân nặng nhọc như công nhân, mỗi tháng cũng đóng góp cho cái nhà này năm sáu nghìn tệ.
Có điều, cho dù Lệ Lận đã làm đến vậy nhưng người nhà họ Trần vẫn không coi anh ta là người nhà.
Lệ Lận có vẻ giống công cụ kiếm tiền của họ thì đúng hơn!
Nhưng vì nể Trần Tiểu Thi nên anh ta cứ luôn nhẫn nhịn.
Nhưng Lệ Lận không thể ngờ, người nhà họ Trần lại vì cô bạn gái của thằng con trai ăn chơi rảnh rỗi Trần Thiếu Văn yêu cầu sính lễ năm trăm nghìn tệ mà muốn Trần Tiểu Thi kết hôn lại lần nữa.
Điều càng khiến anh ta đau lòng hơn nữa là Trần Tiểu Thi lại do dự.
Do dự có nghĩa có khả năng sẽ đồng ý.
Đến nước này rồi thì anh ta chẳng còn gì để nói nữa.
Ánh mắt Lệ Lận nhìn Trần Tiểu Thi rất phức tạp, anh nói: “Tiểu Thi, anh đã nói rồi. Nếu như em cảm thấy Chu Lộ Dương thực sự là chân mệnh thiên tử của mình thì cứ đưa đơn ly hôn, anh sẽ ký”.
Trần Tiểu Thi rất xinh đẹp, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, lúc này trông có vẻ đang vô cùng lúng túng.
Bao nhiêu cố gắng của Lệ Lận cô ta đều nhìn thấy, anh quả thực đã làm hết trách nhiệm của một người chồng.
Nhưng nếu cô ta không tái hôn với Chu Lộ Dương thì em trai làm sao lấy được vợ? Làm sao giúp nhà họ Trần nối dõi tông đường?
Nói như mẹ Trần Tiểu Thi thì nếu cô ta không đồng ý thì chính là dập tắt hương hỏa nhà họ Trần, trở thành tội đồ của nhà họ Trần!
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thi thấy rất đau lòng, không biết phải làm thế nào.
Còn có một nguyên nhân nữa.
Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận nhưng sự thật là sau ba năm kết hôn, tình yêu mà ban đầu cô ta nghĩ là chân ái đó đã bị giày vò.
Lệ Lận có nỗ lực đến mấy thì cũng không thể cho Trần Tiểu Thi cuộc sống giàu sang, được kính nể mà cô ta mong muốn.
Chính sự bình thường đến tầm thường đó đã tạo ra vô vàn vết nứt trong cuộc hôn nhân của Trần Tiểu Thi.
“Lệ Lận, chúng ta vẫn nên ly hôn đi”.
Trần Tiểu Thi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lệ Lận. Có lẽ là không đành lòng, có lẽ là sợ hãi.
Nghe thấy lời này, người nhà họ Trần mừng như mở cờ trong bụng, cười hỉ hả.
“Tiểu Thi, con nên ly hôn với thằng vô dụng này từ lâu rồi mới phải. Nó có gì tốt cơ chứ, làm đến chết đi sống lại mà chỉ kiếm được có mỗi một ít tiền!”
“Đúng đó Tiểu Thi, sau này con đi theo cậu chủ Chu được ăn sung mặc sướng, đó mới là cuộc sống dành cho con”.
“Đúng đó chị à, với nhan sắc của chị thì muốn tìm người đàn ông thế nào mà chẳng được. Thật không hiểu nổi tại sao chị lại tình nguyện chịu khổ với thằng cha này tận mấy năm trời, đúng là phí thời gian”.
Lệ Lận gương mặt đông cứng lại, toàn thân run rẩy.
Vốn anh ta cũng nghĩ Trần Tiểu Thi vì sợ người nhà nên khả năng sẽ đồng ý ly hôn. Nhưng anh ta không thể ngờ cô ta lại đồng ý một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Lẽ nào những hy sinh của Lệ Lận trong ba năm qua chẳng bằng hạt cát?
“Còn đứng đần ra đấy làm gì? Mau ký tên đi! Lẽ nào muốn chị tôi cầu xin anh ký tên mới được à? Không được, con phải gọi ngay cho Hồ Kiều, báo với cô ấy tin tốt này, sắp có tiền lấy vợ rồi!”
Cậu em vợ Trần Thiếu Văn càng nói càng phấn khởi, chỉ cần chị cậu ta ly hôn với Lệ Lận rồi kết hôn với Chu Lộ Dương thì sính lễ năm trăm nghìn tệ kia cậu ta đã có trong tay rồi.
Còn về Lệ Lận, muốn chết ở xó xỉnh nào thì chết, không liên quan gì đến cậu ta.
Tay Lệ Lận run rẩy cầm bút lên, khi anh ta đang chuẩn bị ký vào giấy ly hôn thì đột nhiên ngừng lại hỏi: “Trần Tiểu Thi, em chắc chắn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh?”
Trần Tiểu Thi sững người, nước mắt trào ra. Lúc này, cô ta cũng cảm thấy đau lòng và không nỡ.
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn kiên định, đáp: “Đúng, em là người đàn bà tồi tệ, em có lỗi với anh!”
“Được!”
Lệ Lận không nói thêm một chữ, nhanh chóng ký tên vào đơn ly hôn.
Thấy vậy, Trần Thanh Sơn và Ôn Vận đều thở phào nhẹ nhõm.