Tôn Hàn cầm cốc lên uống: “Ừm, thời gian không thể quay lại, chỉ là hoài niệm thôi”.
Nếu như không có Lâm Mỹ Quyên xuất hiện trong cuộc đời của anh.
“À, chị dâu đâu ạ?”, Tôn Hàn hỏi.
Ý cậu ta là Liễu Y Y.
Tôn Hàn ngập ngừng một chút rồi tuỳ ý đáp: “Cô ấy không đến, dạo này sao rồi? Chỗ Từ Khang Niên có đãi ngộ tốt chứ?”
“Ông ấy sắp nâng em như nâng trứng rồi. Anh, ông ấy còn tốt với em hơn anh năm xưa luôn, làm em sượng muốn chết. Mới đây còn định cất nhắc em lên chức giám đốc kìa, nhưng em mới vào công ti được bao lâu đâu nên từ chối luôn rồi…”, Lục Hạo càm ràm.
Tôn Hàn cười nói: “Thế gọi ông ấy là anh luôn đi!”
“Anh, anh nói gì thế? Em thừa biết ông ấy đối xử tốt với em là vì anh thôi!”
Nhắc đến chuyện thăng chức giám đốc.
Tôn Hàn nhìn Lục Hạo rồi nói: “Thật ra làm giám đốc cũng có sao, năng lực của em thế nào anh biết, thừa sức làm chức vụ này. Đừng õng ẹo nữa, phí tình cảm của anh ra!”
Cái gì mà tự mình phấn đấu, tự nỗ lực vươn lên, Tôn Hàn thấy là chuyện vớ vẩn, không cần thiết
“Không phải em õng ẹo, mà là… tự dưng lên chức như thế thấy cứ sao sao ấy. Thôi anh, thức ăn lên rồi, em rót bia cho anh nhé!”
Ăn lẩu thì uống bia là hợp nhất.
Trong hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã uống hết hai két bia.
Cuối cùng thì Lục Hạo gục trước, méo mặt nói: “Anh, em sai rồi, lần sau uống rượu em sẽ dẫn thêm người tới, em không uống nổi nữa rồi!”
Tôn Hàn cười lớn nói: “Ừ!”
Uống đến mức này cũng đủ rồi, chuần bị giải tán thôi.
Nhưng Tôn Hàn chưa muốn về.
Đột nhiên anh nhớ tới chuyện với Phương Minh Nguyệt tối đó, bèn hỏi Lục Hạo đã say mềm: “Hạo
Từ, anh bảo, nếu một người đàn ông gây ra chuyện có lỗi với phụ nữ thì phải làm sao?”
“Ai? Ai làm chuyện có lỗi với một cô gái ạ? Đừng nói, đừng nói là anh nhé?”
Đôi mắt nhập nhèm say của Lục Hạo mơ màng nhìn Tôn Hàn, tuy câu nói hơi lắp bắp, nhưng âm lượng không hề nhỏ chút nào. Rất nhiều người ở xung quanh đều đang đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Tôn Hàn liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt có phần oán giận. Đúng là không nên nói cho Lục Hạo nghe chuyện này mà.
Nhưng Lục Hạo vẫn không từ bỏ, tiếp tục lo lắng hỏi anh bằng giọng rất to, “Anh, sao anh không nói gì nữa thế? Anh nói cho em biết đi chứ!”