“Thiên hạ này vô cùng rộng lớn, có những người không thể động tới. Minh Phong, vị trí gia chủ nhà họ Đường ngồi lên không dễ như cháu tưởng đâu!”
“Nhưng Tôn Hàn này bản lĩnh tới đâu, ngày mai là sẽ biết thôi. Đưa theo cả Lâm Mỹ Quyên theo ông nội đi dự
tiệc”, Đường Triêu Bính không nói thêm mà chỉ dặn dò nốt một câu.
“Vâng! Thật háo hức muốn xem cảnh Tôn Hàn kia quỳ gối dập đầu trước Lý Anh!”, Đường Minh Phong cười âm hiểm nói.
ở phía bên kia.
Tôn Hàn đã rời khỏi câu lạc bộ, tới một quán rượu gần đó uống rượu.
Từ Khang Niên ngồi bên cạnh anh, còn Ngô Bách Xuyên và Trương Hải chỉ được đứng.
“Được rồi, không còn việc của các người. Yên tâm, Lý Anh không gây khó dễ được cho các người đâu, đi cả đi”.
Tôn Hàn liếc nhìn hai người đó một cái rồi gạt tàn thuốc lá, bình thản nói.
“Vâng, thưa cậu chủ!”, Ngô Bách Xuyên bán tín bán nghi nhưng rồi vẫn rời khỏi đó.
Sau khi hai người kia đi khỏi, Từ Khang Niên mới quan tâm hỏi: “Cậu chủ, có cần chào hỏi Lý Hắc Tử một tiếng không? Cậu sắp đi ra tỉnh rồi, lúc này va chạm với cháu của Lý Hắc Tử cũng không phải chuyện tốt”.
“Đến cháu của Lý Hắc Tử mà còn sợ thì lúc ra tỉnh làm sao tôi khiến cho Lý Hắc Tử ngoan ngoãn nghe lời mình được? Cách chào hỏi long trọng nhất chính là đế ông ta tự nghe thấy chút tin tức”, ánh mắt Tôn Hàn vừa có vẻ ngang ngạnh vừa có vẻ thản nhiên.
Dáng vẻ lạnh lùng của anh khiến Từ Khang Niên trong lòng cũng thấy rùng mình.
Ông ấy biết cậu chủ mình đang hoàn toàn nghiêm túc.
Diêm Vương sống trong số ba vị vua của Tây Nam.
Cũng chính là kẻ tàn ác nhất – Lý Hắc Tử.
Nhưng Lý Hắc Tử và Tô Vấn Long có một điểm chung, đó là đều là một trong bảy đại chiến tướng của Thiên cửu Môn.
Có điều điều khiến người ta ghét nhất ở Lý Hắc Tử là sau khi Phó Văn Húc vào tù thì Lý Hắc Tử là kẻ đầu tiên tạo phản.
ông ta dẫn đầu một đám người tự lập nên bang phái, gây dựng nên tiếng tăm như ngày hôm nay.
Đối với Thiên cửu Môn, Lý Hắc Tử chính là một phản đồ cần phải bị thanh trừng.
Cũng là một trong số những trở ngại lớn nhất nếu Tôn Hàn muốn thâu tóm quyền lực.
Nghĩ đến đây, Từ Khang Niên đột nhiên hiểu ra ý của Tôn Hàn.
Kiểu gì cũng có ngày phải đụng độ trực tiếp với Lý Hắc Tử, nay Lý Anh đã tự tìm đến cửa thì cũng không cần thiết phải kiêng dè
Cứ coi như là tự đến nạp mạng đi.
Từ Khang Niên đương nhiên có thể đoán ra kết cục của Lý Anh chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Lúc này, Tôn Hàn nói tiếp: “Từ Khang Niên, ông có cảm thấy việc Lý Anh ra mặt giúp Lâm Hạo có chút hơi kỳ lạ không?”
“Quả thực là rất kỳ lạ”, Từ Khang Niên gật đầu đáp.
Lâm Hạo là kẻ thế nào? Làm gì có tư cách để Lý Anh ra mặt thay mình.
Trừ phi, có người đứng giữa chắp
mối.
Một lát sau, Từ Khang Niên nói với vẻ cảnh giác: “Cậu chủ, có khi nào là Đường Triêu Bính?”
Vụ tai nạn xe của Liễu Y Y lúc trước, mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng tất cả các dấu vết còn lại đều dẫn tới một khả năng, đó là Đường Triêu Bính bí mật tới Giang Châu, đứng sau giật dây vụ tai nạn đó.
Thời gian này, Tôn Hàn vì việc riêng mà rời khỏi Giang Châu một thời gian, Đường Triêu Bính cũng không có động tĩnh gì, vô cùng sóng yên biến lặng.