Tôn Hàn rõ ràng đã biết hắn ta chính là “tay trong” đã tuồn tư liệu của công ty ra ngoài!
Mấy hôm nay, Vương Bách Xuyên ăn không ngon ngủ không yên, chính vì lo chuyện này sẽ bại lộ.
Hôm nay Liễu Y Y sẽ thăng chức lên làm tổng giám đốc công ty, khả năng chuyện này bị tiết lộ lên đến hơn năm mươi phần trăm.
Đến lúc ấy, ông Lôi mà truy cứu thì Vương Bách Xuyên chết chắc!
Sau khi nghĩ tái nghĩ hồi, Vương Bách Xuyên đành không cam lòng chọn cách cúi đầu, hy vọng Tôn Hàn sẽ tha cho hắn ta.
Ông Lôi không biết nhiều chuyện đến thế, nhưng cảm thấy khá hài lòng về thái độ của Vương Bách Xuyên, bèn cười bảo Tôn Hàn, “Ở nơi làm việc khó tránh chuyện xảy ra đấu đá. Tôn Hàn à, nếu Vương Bách Xuyên đã nhận lỗi thì cậu có thể nể mặt tôi chứ? Mọi người cùng mỉm cười xí xoá mọi ân oán, tốt biết bao nhiêu!”
Ở địa vị của ông Lôi, niềm hy vọng lớn lao nhất là công ty hoà hợp, có như thế mới tạo được lợi ích.
Với sự phối hợp của Vương Bách Xuyên, sau này Liễu Y Y sẽ có thể thuận lợi làm việc thật tốt ở công ty chi nhánh Giang Châu!
Đây chính là kết quả tốt nhất.
“Ông Lôi à, một người đã phạm lỗi liệu có thể tha thứ hay không?”
Nghe ông Lôi nói giúp mình, Vương Bách Xuyên còn mừng thầm và thấy vững lòng hơn. Nhưng một câu nói của Tôn Hàn đã khiến hắn ta giật thót.
Ông Lôi có đôi chút khó hiểu, “Phạm lỗi cũng phải phân loại, có những lỗi lầm có thể tha thứ, nhưng cũng có những sai phạm không thể tha thứ!”
Tôn Hàn mỉm cười, “Vậy lỗi của Vương Bách Xuyên có lẽ thuộc loại không thể tha thứ đấy!”
“Cậu ta đã phạm lỗi gì?”, ông Lôi lập tức chau mày.
“Vương Bách Xuyên, ông Lôi hỏi anh đã phạm lỗi gì kìa?”, Tôn Hàn không trả lời, mà lại nhìn Vương Bách Xuyên với vẻ nửa cười nửa không.
Vương Bách Xuyên rất sợ. Hắn ta biết một khi mình thừa nhận thì mọi chuyện coi như xong, bèn nghiến răng đáp, “Tổng giám đốc Tôn, tôi không hiểu ý của anh!”
Hắn ta đang cược, cược rằng Tôn Hàn không có chứng cứ chứng minh người đã bán tài liệu nội bộ công ty cho nhà họ Liễu chính là hắn ta – Vương Bách Xuyên!
“Vốn dĩ tôi còn định cho anh một cơ hội. Nhưng với kẻ bản tính khó đổi như anh, quả thực không có tư cách nhận được cơ hội này! Vương Bách Xuyên, anh chọn thành thật nói ra ngay bây giờ, hay là muốn chờ đến khi họp rồi mới nói?”
Vẻ mặt ánh lên sự nham hiểm, Vương Bách Xuyên nhận định rằng Tôn Hàn chỉ đang lừa hắn ta, “Tổng giám đốc Tôn, tôi biết anh có định kiến với tôi, nhưng mong anh đừng hắt nước bẩn lên người tôi! Tôi luôn trung thành với công ty, chẳng có gì phải thành thật nói ra cả!”
Lý Tông Đạo cũng đang thấp thỏm lo sợ, Vương Bách Xuyên mà gặp bất trắc thì ông ta cũng không thoát được.
Không còn cơ hội thăng chức, kết cục cũng sẽ không tốt đẹp!