Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Tôn Hàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó liếc nhìn Ngô Tuyết Phong đã say mềm rồi ngả đầu vào ghế tựa rồi căn dặn: “Tôi đi đây, ông đưa cậu ta về đi”.


“Công tử yên tâm, tôi sẽ sai người đưa thầy Ngô về”.


Tôn Hàn rời khỏi khách sạn, ngoài trời đang đổ cơn mưa phùn lạnh giá.


Vùng Tây Nam đã bắt đầu vào đông, Mục Thành cũng không thoát được.


Vì thế nên đường phố rất thưa thớt người qua lại.


Tôn Hàn rảo bước vô định trên đường, để mặc những hạt mưa rơi xuống mặt, nhưng dù vậy anh cũng không hề thấy lạnh chút nào.


Dù cơn mưa đêm có lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng anh lúc này.


‘Anh ơi, em sắp lấy chồng rồi’.


‘Anh ấy… đám cưới diễn ra vào ngày hai mươi tám tháng mười một, chỉ còn năm ngày nữa thôi, đến lúc ấy là anh biết ngay ấy mà’.


‘Anh, em thì có chuyện gì giấu anh chứ? Mà em gái anh sắp cưới rồi đấy, anh không chúc mừng à?’


Nhớ lại những lời nói ấp úng của Từ Hạ khi anh hai em gặp lại lần trước, Tôn Hàn lẩm bẩm: “Sao lại không nói thật với anh? Tại sao không nói cho anh biết là mẹ bắt em lấy Hoàng Tài?”


Tôn Hàn định gọi điện thoại cho Từ Hạ để hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng lại thôi.


Em gái liên tục lẩn tránh trả lời chuyện này, chứng tỏ có nỗi khổ riêng gì đó.


Anh cứ gặng hỏi cũng không có ý nghĩa gì.


Không biết bao nhiêu lâu sau, Tôn Hàn không rõ mình đã đi đến nơi nào, cũng không để ý là toàn thân đã ướt nhẹp.


Ánh mắt anh dâng lên vẻ lạnh lẽo còn giá rét hơn cả trời đông này, anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Từ Khang Niên.


“Công tử”.


Tôn Hàn nhìn cơn mưa trong màn đêm rồi nói: “Còn năm ngày nữa là em gái tôi kết hôn, hôm ấy, ông hãy chuẩn bị một món quà gửi tới Mục Thành cho tôi”.


“Tôi biết rồi”, Từ Khang Niên ngẩn ra một lúc rồi vui vẻ nhận lời ngay.


Tôn Hàn lạnh lùng hỏi: “Ông vui gì thế?”


“Cô nhà kết hôn nên tôi thấy…”


“Chắc không thành đâu”.


Từ Khang Niên: “…”


Tôn Hàn không giải thích cho Từ Khang Niên mà tắt máy luôn, sau đó lẩm bẩm: “Từ Hạ, anh từng nói sẽ biến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Mục Thành, anh không nuốt lời đâu”.


“Nhưng anh cũng không thể để bất kỳ ai bắt em làm những việc mà mình không muốn được”.


Dứt lời, bóng lưng của Tôn Hàn đã biến mất trên con phố dài đen tối và lạnh giá.


Đến nửa đêm, cơ mưa phùn đã biến thành một trận tuyết nhỏ.


Sáng hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.


Tuyết bay giữa trời như đang tìm về cội nguồn của mình.


Tuyết rất đẹp, nhưng cũng khiến người ta thấy rất lạnh.


Nếu Tôn Hàn nhớ không nhầm thì từ khi anh đi tù, vùng Tây Nam chưa từng có tuyết.


Cốc cốc!


Tôn Hàn gõ cánh cửa chống trộm của nhà mình.


“Đây, mới sáng ngày ra, ai đấy?”


Từ Tiểu Bân làu bàu ra mở cửa, thấy là Tôn Hàn, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”


Tôn Hàn không để ý tới Tiểu Bân mà đẩy vai cậu ta rồi đi vào nhà.


Tiểu Bân ngẩn người, sau đó tức tối quay lại hỏi: “Anh, sáng sớm ngày ra đã có ai chọc tức anh à? Gì mà giận dữ thế?”


Tôn Hàn nhìn Từ Tiểu Bân chừng chừng, khiến cậu ta cảm thấy hồi hộp một cách khó lý giải.


Ánh mắt lạnh băng của Tôn Hàn trông rất đáng sợ.


“Mẹ đâu?”, Tôn Hàn hỏi thẳng.


“Đang ngủ, anh tưởng ai cũng dậy sớm rồi chạy lung tung trong tiết trời lạnh giá giống mình à!”


“Gọi mẹ dậy đi”.


Tiểu Bân đắn đo một lúc, định bụng bảo Tôn Hàn tự gọi, nhà rộng thế này, cậu ta lười không muốn đi.


Nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Tôn Hàn, cậu ta lập tức từ bỏ ý định ấy ngay.


Mười phút sau, Dương Dung đã đi từ trong phòng ra, thấy Tôn Hàn đang ngồi hút thuốc trên sofa, bà ta giận ra mặt nói: “Sáng sớm ngày ra đã đến phát điên gì thế hả? Còn hút thuốc nữa, định làm người khác tắc thở à?”


Tôn Hàn ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó đặt điếu thuốc xuống bàn: “Có gạt tàn mà”.


Từ Tiểu Bân cũng hút thuốc, hơn nữa còn hút trong nhà mà có ai nói gì đâu.


Dương Dung biến sắc mặt, cố nén giận rồi nói: “Thôi nói đi, sáng ra con đến đây làm gì? Đừng nói là không có gì, nhìn cái mặt con cứ như mẹ nợ con tiền không bằng ấy”.


Nhắc đến tiền một cái, Dương Dung bỗng thấy hơi lo, không lẽ Tôn Hàn đã biết chuyện bà ta bán miệng ngọc bội được một triệu hai nên đến đòi tiền?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK