Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy năm thịnh hành phim của Thẩm Tri Thu trên ti vi đen trắng, niềm vui lớn nhất của Tôn Hàn là được ngồi trước ti vi, sau đó xem đi xem lại phim của cô ta.


Chỉ cần có hình ảnh của Thấm Tri Thu thì anh đều thích hết.


Anh thật sự không ngờ có ngày mình được gặp người thật ở ngoài đời.


“À, lần này tôi đến để nhận phim mới, đến đây chọn cảnh cho dự án ‘Đại Đô Chi Thành'”


Hai người cười nói vui vẻ.


Tôn Hàn cũng nắm được đại khái về tình hình gần đây của Thẩm Tri Thu.


Ba tháng trước, Thẩm Tri Thu chính thức công bố ký hợp đồng với công ty văn hoá Thiên Văn của tỉnh Tây.


Phía công ty đã dồn toàn lực triển khai dự án ‘Đại Đô Chi Thành’ để đánh dấu sự trở lại của Thẩm Tri Thu, trong có có cảnh quay ở tháp Lôi Phong nên cô ta mới đến đây.


Thật ra, thông tin Thẩm Tri Thu trở lại màn ảnh đã sục sôi lâu rồi, không ít fan hâm mộ cũ của cô ta từ già trẻ, gái trai đều vô cùng mong chờ.


Chỉ có Tôn Hàn không quan tâm đến chuyện này nên không biết tin thôi.


Thật lòng mà nói dù Thẩm Tri Thu đã rời làng giải trí mười ba năm, nhưng vì từng là ngôi sao nhí nổi tiếng của ngày xưa nên hiếm có ai trong nước không biết đến cô ta.


Với điều kiện này, cô ta có rất nhiều lựa chọn với các công ty giải trí.


Tôn Hàn thấy lạ là không biết vì sao Thẩm Tri Thu lại chọn một công ty không mấy nối tiếng như vậy.


Có lẽ anh không hiều về giới giải trí nên chưa từng nghe về văn hoá Thắng Thiên, vì thế anh nghĩ công ty này cũng bình thường thôi.


Hơn nữa, nếu là công ty giải trí có thực lực thì thường sẽ ở Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc vùng đất hưng thịnh của ngành giải trí là Kim Lăng.


Công ty giải trí ở tỉnh Tây không thể so bì được.


Đương nhiên đây là chuyện riêng của Thẩm Tri Thu nên Tôn Hàn cũng không định hỏi nhiều.


“Cho tôi số điện thoại của cậu đi, nếu phương thuốc cậu kê cho tôi có hiệu quả, tôi mời cậu dùng bữa!”, Thẩm Tri Thu lắc lư phương thuốc Tôn Hàn kê cho mình rồi cười nói.


Cô ta bảo Tôn Hàn để lại số điện thoại chứ không phải trao đổi số với nhau, từ đó có thể thấy cô ta vẫn có đề phòng với anh.


Tôn Hàn không thấy lạ, mà cũng không cho số: “Được gặp thần tượng tuổi thơ là tốt lắm rồi, còn số điện thoại thì thôi, có gặp lại cũng như không quen biết”.


Thẩm Tri Thu:


Cô ta chủ động xin Tôn Hàn số điện thoại mà lại bị từ chối ư?


“Cũng đúng”.


Đương nhiên nếu đã bị từ chối rồi thì Thẩm Tri Thu sẽ không đòi đến cùng nữa, vì Tôn Hàn này chỉ là người qua đường trong cuộc đời của cô ta thôi.


Thẩm Tri Thu cũng không muốn phát triển quan hệ thân thiết gì.


Còn với Tôn Hàn mà nói thì khi còn trẻ, anh thường mơ mộng đến một ngày được gặp Thấm Tri Thu thôi.


Chứ hiện giờ, suy nghĩ ấy đã phai nhạt dần rồi.


Tên của Thẩm Tri Thu không còn khiến anh thấy kích động như ngày xưa nữa.


Cũng chỉ là một cái tên thôi.


“Xin hỏi, chị có phải Thẩm Tri Thu không?”


Đột nhiên có một cô gái đeo kính khoảng mười bảy, mười tám tuổi cầm một chai nước ngọt đi tới hỏi với vẻ kích động.


“Đúng là tôi”, Thẩm Tri Thu rất ngạc nhiên, lại có người nhận ra tiếp ư?


Sau khi xác nhận đúng là Thẩm Tri Thu, cô gái ấy lập tức mừng quýnh, khoa tay múa chân nói: “Đúng là chị Thẩm


thật rồi, hồi nhỏ em thích xem phim của chị nhất! Không ngờ hôm nay được gặp người thật ngoài đời luôn!”


“Chị Thẩm, em, em mời chị uống nước nhé? Chọ đừng từ chối nha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK