Lục Duyên tức tối nói: “Anh ơi, chị dâu bán Đồng Đồng cho người khác rồi!”
Ầm!!!
Tôn Hàn như bị sét đánh, anh không dám tin: “Mỹ Quyên tại sao lại làm như vậy?”
Đồng Đồng là con gái anh, nhưng đó cũng là con gái của Lâm Mỹ Quyên mà?
Thế nhưng Tôn Hàn không thế nào ngờ được, tin tức đầu tiên anh nghe được sau khi ra tù lại là Lâm Mỹ Quyên bán đứa con gái ruột đi.
“Anh à, sau khi anh đi không lâu thì chị dâu bán công ti cho Đường Minh Phong, còn vu tội em tiết lộ
bí mật công ti, bảo em phải bồi thường một khoản tiền lớn mới được rời khỏi công ti!”
“Năm ngoái, con gái cả của nhà họ Thấm là Thẩm Nguyệt bị bệnh máu trắng cần ghép tủy, trong bệnh án của bệnh viện có ghi chép tủy của Đồng Đồng tương thích. Chị dâu vì lấy năm mươi triệu tệ mà…bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm!”
Lục Hạo quỳ dưới đất trợn mắt kể lại, vô cùng căm giận.
Ầm ầm!
Đầu óc Tôn Hàn quay cuồng, suýt nữa khỏng đứng vững.
“Cậu nói cái gì? Mỹ Quyên bán Đồng Đồng đi đế hiến tủy cho người ta?”
Vậy không phải cả đời này của Đồng Đồng sẽ bị hủy hoại sao?
“Anh à, năm ngoái Đồng Đồng còn quá nhỏ nên lượng tủy không đủ, nhà họ Thấm nuôi Đồng Đồng từ lúc đó đến giờ nên vẫn không sao. Nhưng mà hôm nay chính là lần cấy tủy đầu tiên! Em nghe ngóng được tin tức, mười hai giờ trưa sẽ bẳt đầu làm phẩu thuật!”
Tỏn Hàn giật bẳn người, vội vàng nói: “ở bệnh
viện nào hả, chúng ta qua đó ngay, lập tức qua đó!”
Lục Hạo nhanh chóng nhắc nhở: “Nhưng mà anh ơi, chúng ta không thế đắc tội nhà họ Thấm được đâu!”
Không nói đến bây giờ Tôn Hàn chỉ là một tội phạm vừa mới ra tù, cho dù là một Tôn Hàn năm năm trước là ông chủ của công ti có cố phiếu trị giá hàng chục triệu tệ thì vẫn chí là châu chấu đá xe trước mặt nhà họ Thẩm!
Tôn Hàn điên cuồng gào lên: “Cho dù là ỏng trời tôi cũng không sợ, ở bệnh viện nào?!”
“Bệnh viện Nhân dản số 2 Giang Châu!”
“Đi!”
Sau khi lên xe taxỉ, suy nghĩ Tôn Hàn vô cùng hỗn loạn, nhưng ít nhất đã lấy lại được một ít lý trí.
Anh day mặt thật mạnh, cố gắng bình tĩnh lại. Anh thực sự không hiếu tại sao Lâm Mỹ Quyên lại làm như vậy.
Mười sáu tuổi anh từ dưới quê lên thành phố làm ăn, đi theo làn sóng khởi nghiệp đang dâng trào, sau mấy năm kinh doanh một công ti kiến trúc, tài sản cố định là mấy chục triệu tệ, anh còn mua đươc căn biẻt thư hơn chuc triẻu tẻ.
Những tài sản này đủ khiến Lâm Mỹ Quyên không lo chuyện cơm áo.
Vì sao cô ta lại làm như vậy?
Chỉ cần còn một chút tình người thôi, cô ta sẽ không đối xử với con gái ruột của mình như vậy.
“Anh, chị dâu không còn là người nữa rồi!”
Nghe thấy câu nói bực tức của Lục Hạo, giọng Tôn Hàn lạnh lẽo: “Cồ ta không phải chị dâu của cậu!”
Nói xong, anh nhìn Lục Hạo khiến cậu ta sởn cả da gà. Cậu ta chợt cảm thấy giờ phút này Tôn Hàn khiến cậu ta cảm thấy một sự lạ lẫm chưa bao giờ
có.