Tôn Hàn lạnh lùng nói, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Ồ, còn cả tờ giấy vay nợ hai trăm nghìn tệ với lãi suất cao đang ở trong tay tôi nữa. Nếu cô không đồng ý, tin tôi đi, tờ giấy này sẽ biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”.
“Cô sẽ rất tuyệt vọng đấy!”
Cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt bỗng chốc trào lẻn trong lòng, Liều Y Y giận dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Tên ác ma này!’
Cô bị Tôn Hàn hại thành thế này, anh còn không chịu buông tha!
Trên gương mặt Tôn Hàn không có bất kỳ biểu cảm nào, lặng lẽ chờ đợi đáp án từ Liều Y Y.
“Tỏi, tôi đồng ý với anh!”, cuối cùng, Liêu Y Y đành đồng ý trong khuất nhục.
Cô đâu còn sự lựa chọn!
Tôn Hàn lãnh đạm: “Tới bộ phận kinh doanh báo danh đi, ba giờ chiều tan ca sớm, cùng tôi đi đón con gái tôi”.
Đùng!
Cánh cửa phòng làm việc bị đóng rất mạnh, Tôn Hàn cảm nhận được sự giận dữ từ Liều Y Y.
Anh cũng cảm thấy mình làm hơi quá đà, nhưng biết làm sao được?
Anh hỉ vọng sự bù đắp cho Liễu Y Y không chỉ dừng lại ở mặt vật chất.
Anh càng hi vọng rằng, cô gái này có thế một lần nữa bước lên sân khấu thuộc về cô ấy, bung tỏa thứ hào quang của riêng cô ấy.
Xon gái?’
Tôn hàn sững người hồi lâu, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Khang Niên, nhờ Từ Khang Niên điều tra chuyện về con gái của Liều Y Y.
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn tới phòng họp, mở cuộc họp bất thường với các lãnh đạo cấp cao của công ty thời trang Sâm Uy, nội dung cuộc họp tất nhiên là về vấn đề thay đổi của vị trí tổng giám đốc.
‘Tổng giám đốc Tôn, đợt này sức khỏe của tôi không tốt lắm, cần phải xin nghỉ mấy ngày. Ban nãy tôi đã báo cáo với tổng giám đốc Lý rồi, anh sẽ không đến mức không đồng ý chứ?”
Sau khi hai đời tống giám đốc tiến hành bàn giao xong, Vương Bách Xuyên bỗng đứng lên, tỏ thái độ bỡn cợt.
Tuy những người khác không biết Vương Bách Xuyên đang nghĩ cái gì mà lại xin nghỉ vào lúc này, nhưng có thế đoán ra được, với “cá tính” của Vương Bách Xuyên, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
“Tống giám đốc Tôn, hai ngày trước phó giám đốc Vương đã nói với tôi về chuyện sức khỏe rồi, bị ốm thật, cậu không cần cả nghĩ!”, Lý Tông Đạo cũng đứng lên nói đỡ cho Vương Bách Xuyên.
Tôn Hàn cười cười, trong giọng nói phảng phất thâm ý: “Được thôi, giám đốc Vương muốn nghỉ ngơi bao lâu thì cứ nghỉ bấy lâu”.
Có bị ốm hay không, Tôn Hàn phân biệt được chứ, chỉ không muốn để tâm thôi.
“Thế thì tôi yên tâm dưỡng bệnh được rồi, nhưng mà Tỏn Hàn, vận hành công ty không phải trò chơi con nít, đừng đế mới vài ngày đã cầu xin tôi quay về nhé!”
Vương Bách Xuyên không ngừng cười khẩy, hẳn ta đã nghĩ tới viên cảnh Tôn Hàn bị đuổi khỏi công ty rồi.
Ra khỏi tòa nhà công ty, Vương Bách Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Châu Kỳ Hoa, cười ha hả nói: “Giám đốc Châu, tối nay không có việc gì chứ, tôi mời anh đi massage tí được không?”
“Được, không gặp không về nhé!”
Cúp điện thoại, Vương Bách Xuyên mỉm cười dữ tợn, lầm bầm: “Tôn Hàn, cái thằng nhãi vừa mới mọc lông này, dựa vào cái gì mà đòi tranh chức tống giám đốc với tao? Cứ chờ bị đuối ra khỏi cửa đi!”
Ba giờ chiều, Tôn Hàn dần theo Liều Y Y rời khỏi công tỵ.
Nội bộ công ty thời trang Sâm Uy bỗng chốc lại nối lên vô số tiếng xì xào.
Nội dung bên trong về cơ bản chỉ là ‘chẳng trách cô Liễu Y Y này được tuyến vào, hóa ra là đi từ cửa lách của tống giám đốc mới’.
Thậm chí họ còn tan ca sớm cùng nhau, nếu nói hai người này không có vấn đề gì mới là chuyện lạ đây.
Nhưng những người ghen tị và ganh ghét có phần nhiều, bởi vẻ ngoài của tổng giám đốc Tôn này quá đẹp trai.